![]() Nguyễn Thị Nhung và bà nội |
Theo bà Nguyễn Thị Điểu - bà nội của Nhung, khi sinh Nhung được một năm thì mẹ Nhung bị bệnh và mất. Sau đó không lâu bố Nhung "đi bước nữa", bỏ Nhung lại với bà nội. "Tôi già rồi, đâu làm gì ra tiền mà lo cho nó ăn học, nhưng cũng phải cố đến đâu thì hay đến đó. Ngày ngày tôi đi hái rau má, rau ngót bán được khoảng 10.000 đồng, đủ để bà cháu tần tiện sống qua ngày. Những khi thiếu tiền đóng học phí cho cháu, tôi phải chạy vạy đủ đường"- bà Điểu tâm sự.
Mặc dù hoàn cảnh rất khó khăn nhưng Nhung vẫn chăm học. Ngoài giờ đến trường, lúc rảnh rỗi Nhung còn theo tôi bà ra đồng hái rau. Cho biết về hoàn cảnh hiện tại của gia đình, Nhung bộc bạch: "Bố có vợ bé và sinh được hai em trai nhưng vì nhà quá túng thiếu, để lo cho hai em, bố đi khắp nơi để làm đủ mọi việc kiếm tiền. Hiện bố đang ở Sài Gòn làm mướn trong đó. Tiền bố gửi về không đủ lo cho hai em nên hai bà cháu không bao giờ được bố gửi tiền cho".
Theo các hộ dân cùng thôn với bà Điểu, biết được hoàn cảnh của hai bà cháu quá khó khăn nên xã và thôn đã vận động bà con trong thôn hỗ trợ xây cho bà Điểu ngôi nhà đại đoàn kết. Nhưng khả năng của xã và thôn cũng có hạn, vì thế chỉ hoàn thành ngôi nhà, còn lại các khoản khác bà Điểu phải thêm vào... Chỉ lên ngôi nhà còn mới của mình, bà Điểu cho biết: "Nhà nước và bà con lo cho mình thế nên tôi cũng cố mượn thêm 4,3 triệu đồng để sắm vài thứ đồ dùng cần thiết. Giờ thì nhà đã xong mà nợ thì không biết lấy gì mà trả...".
Cuộc sống khó khăn là vậy, song người dân thôn Mậu Lâm lúc nào cũng thấy sự đầm ấm trong căn nhà của bà Điểu. Cho biết về ước mơ của mình trong tương lai, Nhung buồn buồn chia sẻ: “Em ước mơ sau này được trở thành cô giáo. Nhưng nhiều khi đang ngồi trong lớp học, nghĩ đến khoản tiền học phí chưa nộp, em lại không tập trung học được. Em lo nếu không nộp được học phí thì sẽ bị đình chỉ thi. Nhiều khi như vậy, bạn bè kéo nhẹ vai áo em mới trấn tĩnh lại mà học tiếp”.
Trong lúc trò chuyện về đứa cháu nội của mình, bà Điểu vạch cổ áo Nhung ra và bảo: “Các chú xem này, người nó hình như bị bệnh gì đó. Mấy năm nay da nó nổi mấy cái đốm đen đen như thế này. Biết cháu bệnh, nhưng bà cháu tôi nghèo quá, ăn còn không đủ nên lấy tiền đâu mà đưa nó đi khám chữa bệnh được”. Chúng tôi hỏi thế sao không dùng bảo hiểm y tế của Nhung, bà Điểu buồn rầu: “Có bảo hiểm cũng phải có tiền chở đi bệnh viện rồi biết bao chi phí khác nữa chú. Tôi già rồi, trong nhà lại chỉ có cái xe đạp cho nó đi học đó thôi, lấy gì chở nó đi được”.
Ngược với sự băn khoăn, lo lắng của bà, Nhung vẫn hồn nhiên vô tư nấu bữa cơm rau muống mời đãi chúng tôi. Nhung nói: "Ở thôn này, bà con ai cũng biết nhà cháu khó khăn, ăn rau muống hoài. Vì thế, nhiều khi có món ngon, bà con thương thường gói lại cho cháu. Cháu thèm một bữa cơm ngon có nhiều người thân như mọi người...".
Nói về cô học trò mồ côi của mình, cô giáo Lê Thị Quyên, Trường THCS Quang Trung, nơi Nhung đang học, cho biết Nhung là học sinh rất chăm học. Nhà trường cũng biết được hoàn cảnh của gia đình Nhung nên thầy cô trong trường ai cũng đồng cảm và chia sẻ. “Dù ngoài giờ học về còn phụ giúp bà nội làm những việc trong nhà nhưng Nhung vẫn học khá lắm, đặc biệt từ năm lớp 6 đến nay Nhung luôn là học sinh tiên tiến của trường. Không chỉ siêng học và biết vâng lời thầy cô, Nhung còn là người bạn sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ các bạn học khác trong lớp cùng tiến bộ. Điều này cho thấy Nhung là một học trò tốt, đáng được biểu dương và cần sự giúp đỡ của xã hội. Mong sao Nhung có đủ điều kiện để ăn học nên người”- cô Quyên chia sẻ.
Theo ĐCSVN
















