Ngọn đèn không tắt trên bục giảng vùng biên

CTG: Giữa miền biên giới tỉnh Tây Ninh, nơi những cánh đồng trải dài trong nắng, nơi cuộc sống của người dân còn nhiều khó khăn, có một người cô giáo vẫn ngày ngày lặng lẽ mang tri thức và tình thương đến với học trò thân yêu. Đó là cô giáo Nguyễn Thị Ước, giáo viên Trường Tiểu học Phước Bình B, người suốt hơn mười năm qua đã gieo hạt yêu thương trên những trang vở học trò, bằng tất cả niềm tin và trái tim của mình.

Sinh ra trong một gia đình thuần nông ở xã Phước Chỉ, tuổi thơ của cô Ước gắn liền với ruộng đồng và những ngày cha mẹ vất vả mưu sinh. Dẫu cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, nhưng cha mẹ cô luôn dạy rằng: “Chỉ có học mới giúp mình thoát khỏi cái nghèo”. Câu nói giản dị ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô bé Nguyễn Thị Ước, để rồi khi lớn lên, cô lựa chọn nghề giáo – nghề của sự kiên nhẫn, bao dung và đầy nhân ái – như một cách trả ơn cuộc đời và tiếp nối ước mơ thuở nhỏ.

Năm 2013, khi chính thức bước vào nghề, cô Ước đối diện với vô vàn khó khăn. Những ngày đầu đứng lớp, cô vừa dạy, vừa học cách thấu hiểu từng học sinh – những đứa trẻ ngây thơ, rụt rè, đa phần xuất thân từ những gia đình làm nông, điều kiện học tập còn nhiều hạn chế. Nhưng bằng sự tận tâm và kiên trì, cô dần tìm ra niềm vui trong từng ánh mắt, nụ cười của học trò. Cô kể rằng: “Càng dạy, tôi càng thương các em hơn, vì mỗi đứa trẻ đều là một thế giới nhỏ cần được chạm đến bằng tình thương.”

Trong hơn mười năm gắn bó với nghề, cô Nguyễn Thị Ước luôn coi nghề dạy học là một hành trình gieo hạt – nơi người thầy phải kiên trì tưới tắm bằng tình yêu và lòng tận tụy. Không chỉ giảng dạy bằng lý thuyết, cô còn giúp học sinh “học bằng trải nghiệm”, bằng việc tổ chức các trò chơi, hoạt động nhóm, hay lồng ghép những tình huống gắn với thực tế đời sống để các em chủ động khám phá kiến thức. Với cô, lớp học không chỉ là nơi truyền đạt tri thức, mà còn là không gian để trẻ học cách sống, biết yêu thương, biết sẻ chia.

Không dừng lại ở việc giảng dạy, cô Nguyễn Thị Ước còn luôn trăn trở tìm cách đổi mới phương pháp học. Nhiều sáng kiến kinh nghiệm của cô được đánh giá cao và áp dụng hiệu quả trong thực tiễn, như: “Biện pháp giúp học sinh giải tốt các dạng toán có lời văn ở lớp 2”, “Một số giải pháp nhằm phát huy tính tích cực, tự giác học tập cho học sinh lớp 2B”, “Giải pháp nâng cao kỹ năng đọc cho học sinh lớp 2B theo bộ sách Cánh Diều”, hay “Một số giải pháp nâng cao hiệu quả công tác chủ nhiệm ở lớp 2B”. Những đề tài ấy tuy giản dị nhưng mang đậm tâm huyết của người giáo viên luôn tìm cách làm mới bài giảng để học sinh hứng thú hơn với việc học.

Trong vai trò Chủ tịch Công đoàn cơ sở, cô Ước còn là người đồng nghiệp giàu trách nhiệm, tận tâm và gần gũi. Cô luôn sẵn lòng hỗ trợ, chia sẻ với giáo viên trẻ, tạo bầu không khí đoàn kết, thân tình trong tập thể. Ở cô, người ta thấy hình ảnh một người giáo viên mẫu mực – tận tụy với học sinh, trách nhiệm với đồng nghiệp và hết lòng với công việc.

Nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ, cô Nguyễn Thị Ước đã gặt hái được nhiều thành tích đáng trân trọng. Nhiều năm liền cô đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cơ sở, được công nhận là Giáo viên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Cô vinh dự nhận Bằng khen của Thủ tướng Chính phủ, Bằng khen của UBND tỉnh Tây Ninh, Bằng khen của Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam, cùng nhiều giấy khen của các cấp, ngành. Ngoài ra, cô còn là một điển hình trong phong trào hiến máu nhân đạo, với 10 lần hiến máu tình nguyện – một nghĩa cử nhân ái lan tỏa tinh thần sẻ chia, yêu thương đến cộng đồng.

Những phần thưởng cao quý ấy là sự ghi nhận xứng đáng cho một người giáo viên tận tụy, nhưng với cô Ước, phần thưởng lớn nhất lại là ánh mắt trong veo của học trò khi hiểu bài, là nụ cười rạng rỡ của các em khi đến trường. Cô bảo: “Chỉ cần các em hạnh phúc và tiến bộ, mọi khó khăn đều trở nên nhỏ bé.” Đó là câu nói giản dị, nhưng chứa đựng tất cả triết lý sống và nghề của cô – một người thầy dạy bằng trái tim.

Suốt hơn một thập kỷ miệt mài đứng lớp, cô Nguyễn Thị Ước đã và đang viết nên câu chuyện đẹp của lòng tận tâm và tình yêu thương. Ở vùng biên giới nắng gió này, ánh sáng tri thức từ lớp học nhỏ của cô vẫn tỏa lan mỗi ngày, như ngọn đèn không bao giờ tắt, soi đường cho những ước mơ trẻ thơ vươn lên.

Và đặc biệt, năm 2025, cô Nguyễn Thị Ước được vinh danh trong chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô” do Trung ương Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam phối hợp cùng Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức. Đây là niềm tự hào lớn lao không chỉ của riêng cô, mà còn là sự khẳng định cho tinh thần cống hiến bền bỉ, sự tận tụy và tấm lòng nhân hậu của người cô giáo vùng biên giới – người đã và đang lặng thầm thắp sáng tương lai cho bao thế hệ học trò thân yêu.

NA