Cô giáo Thái được học trò gọi "mẹ Hương"

CTG: Đối với học trò, cô Lò Thị Mai Hương không chỉ là cô giáo mà còn là người mẹ thứ hai. Hai mươi ba năm gắn bó với bục giảng, biết bao thế hệ học trò của cô nay đã trưởng thành, nhiều em quay lại thăm trường, gọi cô hai tiếng “mẹ Hương” đầy trìu mến.

Giữa miền sơn cước Điện Biên, nơi sương núi giăng mờ và tiếng cười học trò vang vọng giữa đại ngàn có một người phụ nữ suốt hơn hai thập kỷ vẫn lặng lẽ mang con chữ đến cho học sinh vùng biên. Đó là cô giáo Lò Thị Mai Hương, người con dân tộc Thái, hiện đang công tác tại Trường Tiểu học Thanh Hưng, xã Thanh Nưa, tỉnh Điện Biên. Hơn 23 năm gắn bó với nghề dạy học, cô đã viết nên câu chuyện đầy xúc động về nghị lực, tình yêu nghề và lòng tận tụy với thế hệ học trò nhỏ nơi biên giới.

Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất còn nhiều khó khăn tại xã Bắc Lý, tỉnh Ninh Bình, cô Lò Thị Mai Hương sớm thấu hiểu giá trị của tri thức đối với con em vùng nông thôn. Khi hoàn thành chương trình sư phạm, cô không chọn con đường dễ dàng ở thành phố mà tình nguyện lên vùng cao công tác. Năm 2002, cô bắt đầu sự nghiệp tại Trường Tiểu học và Trung học cơ sở xã Nà Sáy, huyện Tuần Giáo, tỉnh Điện Biên nơi đường đi quanh co, mùa mưa trơn trượt, mùa đông giá lạnh đến thấu xương. Mỗi buổi đến lớp, cô phải vượt qua những con đường lầy lội, có khi dắt xe qua suối, có khi lội bộ hàng cây số để kịp giờ dạy.

Ba năm đầu công tác là quãng thời gian khó quên trong cuộc đời cô giáo trẻ. Lớp học chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ cũ, mái lá dột nát, nhưng bên trong vẫn rộn ràng tiếng đọc bài của học trò. Cô Hương vẫn nhớ mãi ánh mắt thơ ngây của những đứa trẻ vùng cao, những đôi chân trần lấm lem bùn đất nhưng ánh lên niềm vui được học chữ. Chính từ những khoảnh khắc giản dị ấy, cô hiểu rằng mình đã chọn đúng con đường con đường gieo chữ, gieo hy vọng cho học sinh miền biên giới.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tại Nà Sáy, cô được điều về công tác tại Trường Tiểu học xã Sam Mứn từ năm 2004, rồi đến năm 2015 tiếp tục gắn bó tại Trường Tiểu học Thanh Hưng, nơi cô vẫn đang tận tụy từng ngày. Dù ở bất kỳ điểm trường nào, cô Hương cũng giữ trọn niềm say mê nghề nghiệp và tinh thần trách nhiệm cao với công việc.

Là giáo viên vùng biên, cô gặp không ít khó khăn. Phần lớn học sinh là con em dân tộc thiểu số, vốn tiếng phổ thông còn ngọng, nhiều em rụt rè, e ngại khi giao tiếp. Cha mẹ các em đa phần làm nương, làm rẫy, quanh năm bận rộn mưu sinh, ít có thời gian quan tâm đến việc học của con. Nhưng cô Hương chưa bao giờ nản lòng. Cô vẫn kiên nhẫn uốn nắn từng nét chữ, sửa từng lỗi phát âm, dành những buổi chiều sau giờ học để kèm thêm cho học sinh yếu, hướng dẫn các em đọc, viết và tính toán thành thạo.

Cô thường nói: “Mỗi học sinh là một thế giới riêng cần được thấu hiểu và vun đắp.” Chính vì vậy, trong quá trình giảng dạy, cô luôn tìm tòi, đổi mới phương pháp để phù hợp với từng đối tượng học sinh. Những tiết học của cô không chỉ là bài giảng khô khan mà là không gian của sự sáng tạo - nơi cô tổ chức trò chơi học tập, hoạt động nhóm, dạy học trải nghiệm, ứng dụng công nghệ thông tin để tạo hứng thú cho học sinh. Nhờ vậy, những đứa trẻ vùng cao vốn rụt rè, nhút nhát nay đã tự tin, chủ động hơn trong học tập.

Trong hơn hai thập kỷ cống hiến, cô giáo Lò Thị Mai Hương không chỉ là người tận tụy mà còn là tấm gương sáng về tinh thần học hỏi và phấn đấu. Cô từng được UBND huyện Điện Biên tặng Giấy khen giáo viên dạy giỏi cấp huyện năm 2008, một phần thưởng đầu tiên ghi nhận những nỗ lực miệt mài của cô nơi vùng khó. Năm 2015, cô tiếp tục đạt Giải Ba Hội thi Giáo viên dạy giỏi cấp huyện, và chỉ một năm sau, cô vinh dự giành Giải Ba Hội thi Giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh Điện Biên.

Không dừng lại ở đó, trong các năm học 2016–2017 và 2019–2020, cô nhiều lần được UBND huyện Điện Biên tặng Giấy khen vì có thành tích xuất sắc trong việc thực hiện nhiệm vụ năm học. Và mới đây nhất, năm 2025, cô được Chủ tịch UBND tỉnh Điện Biên trao Bằng khen vì những đóng góp nổi bật trong công tác giảng dạy, khẳng định uy tín và năng lực chuyên môn của người giáo viên tâm huyết.

Thế nhưng, khi được hỏi về những phần thưởng ấy, cô Hương chỉ mỉm cười nói: “Điều quý giá nhất đối với tôi là nụ cười của học trò mỗi sáng đến lớp.” Với cô, niềm vui lớn nhất không nằm trong danh hiệu hay tấm bằng khen, mà là sự tiến bộ từng ngày của các em - những đứa trẻ vùng cao đã biết đọc, biết viết, biết mơ ước và tin vào tương lai.

Đối với học trò, cô Lò Thị Mai Hương không chỉ là cô giáo mà còn là người mẹ thứ hai. Cô dành thời gian trò chuyện, chia sẻ với các em, giúp các em vượt qua mặc cảm, tự tin hòa nhập. Mỗi dịp Tết đến, cô cùng đồng nghiệp quyên góp sách vở, áo ấm để tặng học sinh nghèo. Với cô, yêu nghề dạy học cũng chính là yêu con người yêu những gương mặt thơ ngây đang từng ngày trưởng thành dưới mái trường nhỏ giữa núi rừng.

Hai mươi ba năm gắn bó với bục giảng, biết bao thế hệ học trò của cô nay đã trưởng thành, nhiều em quay lại thăm trường, gọi cô hai tiếng “mẹ Hương” đầy trìu mến. Chính những tình cảm giản dị ấy là động lực để cô tiếp tục bền bỉ cống hiến, tiếp tục gieo những hạt giống tri thức và yêu thương trên vùng đất biên cương.

NA