Dạy các em không chỉ cần trình độ mà còn cần cả một tấm lòng yêu thương.

(CTG) Thầy Trần Thanh Tùng, Trường khiếm thính Hải Phòng vẫn còn nhớ Cái lành lạnh se se cuối mùa hạ chuyển sang thu làm cho không khí sớm mai thật mát dịu, bước chân đến cơ quan sớm hơn mọi ngày, thầy Tùng đã thấy các chị nuôi dưỡng đang tất bật chăm sóc các em học sinh khuyết tật tại trường, những cảm xúc trong thầy lại ùa về.


Nhớ lại những ngày đầu mới bước chân vào nghề, được phân công dạy các em học sinh khuyết tật tại trường Khiếm Thính Hải Phòng, có quá nhiều những khó khăn và bỡ ngỡ. Dạy các em học sinh bình thường đã khó, dạy các em khuyết tật còn khó khăn hơn bội phần, bởi lẽ cũng là những giáo viên, cũng đứng trên bục giảng nhưng học trò của chúng tôi lại không bình thường như bao học trò khác, các em là những em học sinh khuyết tật vàsố phận có lẽ đã không mỉm cười khi chào đón các em đến với thế giới này.


Chính vì vậy, những người giáo viên dạy trẻ khuyết tật luôn dành cho các em những tình cảm yêu thương, sự thông cảm sẻ chia và dạy dỗ các em bằng tất cả tấm lòng của một người cha, người mẹ dành cho những đứa con của mình và niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ mà các thầy cô nhận được, là sự tiến bộ từng chút, từng chút một của các em.

Có lẽ ai đã từng chăm sóc dạy dỗ các trẻ khuyết tật mới thấu hiểu những khó khăn, vất vả của cái nghề này. Những việc dạy dỗ hàng ngày tưởng chừng thật đơn giản, bình dị nhưng đầy khó khăn, vất vả và thấm đẫm cả những giọt mồ hôi, nước mắt. 


Công việc những người thầy nơi đây đang làm đòi hỏi sự cần mẫn và tâm huyết vì không đơn thuần là những công việc chăm sóc, nuôi dưỡng quản lý hàng ngày mà còn có nhiều tình huống,thách thức cần phải vượt qua như: đêm khuya khi các cháu ốm đau cần phải đưa đi bệnh viện, có nhiều cháu mới vào Trường nhớ gia đình khóc, bỏ trốn…nhiều khi ai cũng ái ngại với công việc này nhưng với chúng tôi công việc chăm sóc dạy dỗ các trẻ khuyết tật đã là “niềm vui” trong cuộc sống. “Cứ làm thì thấy yêu, thấy say mê với nghề và những lúc trẻ nghỉ hè hay về gia đình, mình lại thấy trống vắng và nhớ chúng nó, lúc nào trong đầu cũng nhớ gương mặt của từng học sinh, thậm chí nhắm mắt lại vẫn mường tượng ra đặc điểm của từng cháu”.

Thầy Tùng thường dành thời gian để bên các trẻ khuyết tật vào những lúc rảnh rỗi, hay những buổi chiều cuối giờở lại trường để cùng chơi, cùng trò chuyện, cùng học tập có khi cùng các con gấp lại ngăn quần áo cá nhân, cùng quét nhà, cùng dọn dẹp, cùng tưới cây, cùng tập thể dục, cùng nhâm nhi những cái bánh, cái kẹo thông qua đó tôi rèn luyện cho các trẻ thói quen sinh hoạt đúng đắn, chỉ từng ấy thôi thầy Tùng đã thấy yêu công việc và yêu các trẻ khuyết tật đến chừng nào.

Mỗi học sinh khuyết tật đều có những đặc điểm, khả năng và tâm sinh lý khác nhau, vì vậy mà cách tiếp xúc, nói chuyện trao đổi và giáo dục các em cũng khác nhau.


Với các em khuyết tật trí tuệ và tự kỷ thì giáo viên phải thật sự kiên trì và có tình yêu thương, đồng cảm với học trò. Nhiều học sinh chưa biết tự đi vệ sinh, mặc quần áo, ăn uống, một số em nhận thức còn hạn chế, hay chạy nhảy, la hét và rất chậm trong việc tiếp thu bài học. Bởi vậy, để rèn luyện kỹ năng sống, kết hợp dạy văn hóa cho các em, giáo viên phải dành thời gian tham khảo kinh nghiệm từ đồng nghiệp; sử dụng thiết bị, đồ dùng dạy học trực quan trong các tiết học, vừa dạy, vừa tổ chức trò chơi để các em thoải mái, hứng thú với việc học,đồng thời xây dựng kế hoạch giảng dạy cụ thể, phù hợp với từng đối tượng học sinh. Sau khoảng một năm học, các em đã có nhiều chuyển biến tích cực hơn: các em đã biết tự đi vệ sinh, xúc cơm ăn, tự mặc quần áo, biết ngồi yên trong lớp và hợp tác với giáo viên trong học tập. Đây chính là động lực giúp các thầy cô gắn bó với nghề, dìu dắt những trẻ kém may mắn vươn lên trong cuộc sống. 

Với những em học sinh khiếm thính, các em không nghe được âm thanh, không nói được nên các em hay bị ức chế, hay nổi nóng và nhiều hành vi lệch lạc khác vì vậy các giáo viên dần dần giáo dục các em khắc phục được những hành vi đó. Trong lớp học, có những tiết học vô cùng yên ắng, không có những âm thanh phát biểu của các em, không có những âm thanh giảng bài của thầy cô trên bục giảng, thầy và trò nói chuyện, trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ ký hiệu thứ ngôn ngữ đặc trưng của các em.

10 năm làm công tác giáo dục những em học sinh mà xã hội gọi là “đặc biệt” không phải là quá dài nhưng cũng không phải là ngắn, với những kỉ niệm buồn vui bên các em, mà thầy Tùng vẫn luôn thầm khẳng định với bản thân mình rằng “tôi đã chọn đúng con đường đã đi và không bao giờ cảm thấy hối tiếc”.

Chương trình Chia sẻ cùng thầy, cô năm 2018 do Trung ương Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam phối hợp với Bộ Giáo dục và Đào tạo, Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội và Tập đoàn Thiên Long tổ chức. Năm nay, chương trình sẽ tuyên dương gần 50 thầy giáo, cô giáo đang dạy học sinh khuyết tật trong cơ sở giáo dục chuyên biệt, trung tâm hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập và trung tâm bảo trợ xã hội và thuộc Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội, Bộ Giáo dục và Đào tạo.


Hoàng Long