Người mẹ hiền thầm lặng ở miền biên giới Hà Tĩnh

CTG: Giữa miền sơn cước Hà Tĩnh, nơi những bản làng còn chìm trong sương sớm, có một người cô giáo vẫn ngày ngày lặng lẽ gieo những mầm non tri thức. Hơn 19 năm gắn bó với nghề, cô Trần Thị Lan, giáo viên Trường Mầm non Hương Lâm, là minh chứng sống động cho tinh thần tận tụy, yêu nghề, và sự hy sinh thầm lặng của những người gieo chữ nơi vùng biên giới.

Sinh ra và lớn lên tại xã Hương Lâm, tỉnh Hà Tĩnh một vùng đất nghèo nhưng đậm nghĩa tình, cô Lan từ nhỏ đã ấp ủ giấc mơ trở thành cô giáo. Với cô, được dạy dỗ, chăm sóc những đứa trẻ chính là niềm hạnh phúc lớn lao. Sau bao năm miệt mài học tập và rèn luyện, năm 2005, cô chính thức trở thành giáo viên mầm non, được phân công về công tác ngay tại quê hương mình, ngôi trường Mầm non Hương Lâm.

Những ngày đầu đứng lớp, nỗi lo lắng luôn thường trực. Cô Lan chia sẻ rằng: Bản thân từng mất ngủ nhiều đêm khi đối diện với hàng chục ánh mắt ngây thơ của trẻ nhỏ, với những lo lắng khi kinh nghiệm còn ít, điều kiện thiếu thốn, phụ huynh còn chưa thật sự quan tâm đến bậc học mầm non.

Cô giáo Lan cùng học sinh trong giờ xem sách trên lớp học

Nhưng rồi, bằng tình yêu nghề và lòng kiên định, cô đã vượt qua tất cả, từng ngày vun đắp tình thương và gieo hạt mầm tri thức đầu tiên cho trẻ em vùng biên giới.

Công tác tại một ngôi trường vùng biên, cô Lan phải đối mặt với nhiều thiếu thốn. Cơ sở vật chất hạn chế, đường sá xa xôi, đời sống người dân còn nhiều khó khăn, nhưng chưa bao giờ cô nản lòng. Hằng ngày, cô cùng đồng nghiệp vẫn đều đặn đến lớp, mang tiếng cười và sự quan tâm đến từng đứa trẻ.

Đằng sau dáng vẻ nhẹ nhàng của người cô giáo ấy là cả một nghị lực phi thường. Bản thân cô phải quán xuyến công việc một mình vì chồng đi làm xa, vừa chăm sóc hai con nhỏ, vừa lo toan cho bố mẹ già đau ốm triền miên. Bố cô mắc cùng lúc ba căn bệnh nặng – suy gan, suy tim và suy thận; mẹ bị tiểu đường và viêm khớp. Thế nhưng, trong những gian truân ấy, cô vẫn luôn mỉm cười và vững vàng đứng lớp. Với cô, học trò chính là niềm vui, là lý do để mỗi sáng lại bắt đầu một ngày mới đầy năng lượng.

Cô nói rằng: “Nhiều lúc mệt mỏi tưởng như không thể tiếp tục, nhưng chỉ cần nghe tiếng cười của các con, nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của chúng, mọi muộn phiền đều tan biến.” Chính tình yêu nghề, yêu trẻ ấy đã tiếp thêm cho cô sức mạnh để bền bỉ cống hiến suốt gần hai thập kỷ qua.

Năm 2016, khi Trường Mầm non Hương Liên – một ngôi trường vùng sâu khác của Hương Khê – đang thiếu giáo viên, cô Lan đã tình nguyện viết đơn xin đi công tác xa để chia sẻ khó khăn với đồng nghiệp. Ba năm tại Hương Liên là những tháng ngày đầy thử thách nhưng cũng là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời dạy học của cô.

Ở đó, cô được phân công phụ trách lớp 5 tuổi – nơi có nhiều trẻ em dân tộc Chứt hòa nhập. Để có đủ sĩ số, cô phải đến từng nhà vận động phụ huynh, rồi mỗi buổi sáng tự mình đến bản đón các em đến lớp, chiều lại chở các em về bàn giao cho gia đình. Có những ngày mưa rừng gió núi, con đường trơn trượt, chiếc xe nhỏ chở theo những đứa trẻ lấm lem bùn đất – nhưng ánh mắt trong veo của chúng khiến mọi nhọc nhằn đều trở nên nhẹ tênh. Cô bảo: “Chỉ cần thấy các em đến lớp đều đặn, được học, được cười, là tôi thấy công sức mình bỏ ra thật xứng đáng.”

Cô giáo Trần Thị Lan trong hoạt động dạy trẻ trên lớp học

Bằng sự tận tụy, chân thành và yêu nghề, cô Lan đã nhận được sự yêu thương, quý mến từ phụ huynh, học sinh và đồng nghiệp. Khi rời Hương Liên để trở về Hương Lâm năm 2019, nhiều phụ huynh đã rưng rưng nước mắt tiễn cô – như tiễn một người thân trong gia đình.

Trở lại ngôi trường Mầm non Hương Lâm, cô Lan tiếp tục gắn bó với học trò vùng biên. Cuộc sống ở nơi đây vẫn còn nhiều thiếu thốn, nhiều em nhỏ phải ở với ông bà vì cha mẹ đi làm xa, nên cô giáo chính là người mẹ thứ hai của các em. Cô không chỉ dạy mà còn chăm từng bữa ăn, giấc ngủ, từng vết xước nhỏ của học trò. Mỗi ngày, cô luôn tìm cách đổi mới bài giảng, sáng tạo trò chơi, kể chuyện, hát múa để trẻ hứng thú hơn, để “mỗi ngày đến trường là một ngày hạnh phúc”.

Dù cuộc sống riêng còn nhiều lo toan, cô vẫn tích cực học hỏi, tham gia các hội thi do ngành phát động. Kết quả là 9 năm liền cô đạt danh hiệu Giáo viên dạy giỏi cấp huyện, 2 năm đạt Giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, nhiều lần được Chủ tịch UBND tỉnh tặng Bằng khen, được UBND huyện Hương Khê tặng danh hiệu Chiến sĩ thi đua cơ sở, Lao động tiên tiến, Nhà giáo tiêu biểu, cùng nhiều phần thưởng cao quý khác. Nhưng với cô, phần thưởng lớn nhất chính là nụ cười hồn nhiên của học trò, là sự tin yêu của phụ huynh và đồng nghiệp.

Gần hai mươi năm đứng lớp, cô Trần Thị Lan chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại, dù đôi khi cuộc sống quá đỗi vất vả. Mỗi buổi sáng, khi tiếng gà vừa gáy trên triền núi, cô lại gấp gáp chuẩn bị đồ dùng học tập, vượt quãng đường dài đến trường. Cô bảo, chỉ cần nghe tiếng các con ríu rít gọi “Cô Lan ơi!”, là mọi mệt mỏi đều tan biến.

Câu chuyện của cô không chỉ là hành trình của một nhà giáo tận tâm, mà còn là biểu tượng đẹp về tình yêu thương, nghị lực và sự hy sinh thầm lặng của người phụ nữ miền biên giới. Ở nơi khó khăn ấy, cô Lan chính là “ngọn lửa ấm” sưởi ấm tâm hồn bao đứa trẻ, là người âm thầm giữ vững niềm tin rằng: dù trong hoàn cảnh nào, tình yêu nghề và lòng nhân hậu vẫn luôn tỏa sáng.

Hơn 19 năm cắm bản gieo chữ, cô giáo Trần Thị Lan đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bao thế hệ học sinh và đồng nghiệp. Giữa những bộn bề cuộc sống, hình ảnh người cô giáo mầm non cần mẫn, giản dị, luôn nở nụ cười hiền hậu bên những đứa trẻ thơ ngây sẽ mãi là biểu tượng đẹp của ngành giáo dục vùng khó.

Cô Lan không chỉ dạy trẻ biết đọc, biết hát, mà còn dạy các em biết yêu thương, biết sẻ chia và biết ước mơ. Chính những con người như cô – lặng thầm nhưng bền bỉ – đang góp phần viết nên câu chuyện đẹp về nghề giáo, về những trái tim cao cả vẫn ngày ngày thắp sáng tương lai cho quê hương.

NA