![]() Cô Hiền tận tình chỉ bảo cho các em trong giờ học.
|
Tốt nghiệp ra trường năm 1999. Đến năm 2000, cô giáo Phú Hiền xin về công tác tại Trung tâm Bảo trợ Trẻ em Mồ côi - Tàn tật TP. Việt Trì. “Tình cờ có lần cùng bạn đi qua trung tâm, khi đứng phía ngoài thấy các em nói chuyện với nhau bằng ký hiệu, tôi thấy tò mò và đã vào trường chơi. Tại đây, khi nói chuyện, tôi cảm thấy có điều gì đó thôi thúc mình tìm hiểu về các em. Đây có lẽ là lý do chính để tôi quyết định xin về đây giảng dạy”, cô Hiền chia sẻ.
Thời gian đầu, cô gặp khá nhiều khó khăn vì bất đồng ngôn ngữ. Lúc này, muốn giao tiếp với học sinh, bắt buộc phải biết ký hiệu nhưng cô lại chưa từng được đào tạo về ngôn ngữ ký hiệu.
Khi hỏi, các em không nói mà chỉ khua tay chỉ trỏ, cô Hiền không hiểu được gì mà chỉ ngơ ngác nhìn, còn các em chỉ tay lên đầu lắc lia lịa, có em bỏ đi chỗ khác. Chỉ có một số em lớn hơn lấy bút ra viết hỏi tên cô, cô bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu,….
Để có thể hòa nhập cùng các em, cô Hiền quyết tâm học ngôn ngữ ký hiệu để hòa đồng và hiểu được học sinh của mình. Cô Hiền tự học ngôn ngữ ký hiệu trong sách của trường, học hỏi đồng nghiệp trong những buổi đến trường, tìm mua sách dạy ngôn ngữ ký hiệu về nhà tự học. Mỗi buổi lên lớp dạy học trò cũng là lúc cô Hiền thực hành, kiểm tra hiệu quả của những bài học về ngôn ngữ ký hiệu.
Đi sớm về muộn, tham gia nhiều vào các hoạt động, sinh hoạt hằng ngày của học sinh ở trường, ở khu nội trú cũng là cách cô giáo Hiền tự học ngôn ngữ ký hiệu và hiểu thêm về đời sống tâm tư, tình cảm để đồng cảm với các em học sinh đặc biệt tại đây.
Cô tìm tòi phương pháp dạy học sinh khuyết tật để vận dụng vào trong thực tiễn, giúp học sinh có thể hòa nhập với cộng đồng. Trong những giờ lên lớp, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tình cảm cô trò ngày càng gắn bó. Với quyết tâm sau thời gian học hỏi ngôn ngữ ký hiệu, cô Đinh Thị Phú Hiền giao tiếp với học sinh không còn khó khăn trở ngại như trước.
![]() Ngoài giờ lên lớp, cô Hiền còn dành thời gian trò chuyện, tâm sự cùng các em trong giờ ra chơi.
|
Do bị khuyết tật nên học sinh khá tự ti và dễ bị tổn thương, kích động. Để dạy học sinh khuyết tật, cô Hiền phải có phương pháp dạy học riêng, có em phải mềm mỏng, có em lại phải dỗ dành. Những giáo viên ở đây dạy các em kiến thức, dạy nghề và dạy kỹ năng sống. Về ngôn ngữ ký hiệu, giáo viên dạy để các em giao tiếp với những người khác. “Nghề giáo viên là nghề vất vả, thiệt thòi và đặc biệt là giáo viên giảng dạy ở những ngôi trường đặc biệt, cho những học sinh đặc biệt như học sinh của cô thì phải dùng tâm, yêu thương và che trở các con”, cô Hiền nói.
Dạy cho trẻ chậm phát triển trí tuệ quan trọng hơn cả là dạy cho các em kỹ năng sống, biết chào hỏi, ứng xử, lễ phép, biết tham gia các hoạt động bình thường, giáo viên phải theo sát học trò để nắm bắt tâm tư tình cảm lắng nghe và chia sẻ với học sinh.
Cô Hiền cho rằng, việc dạy nghề cho học sinh khuyết tật rất quan trọng, giúp các em vượt qua những thiếu thốn vật chất, mặc cảm về bản thân để các em nuôi dưỡng ước mơ của mình từ đó dần dần thực hiện ước mơ trở thành hiện thực và các em có nghề trong tay, có thể đi làm sẽ tự nuôi sống bản thân mình, trở thành người có ích cho xã hội.
Cô Hiền cho rằng, việc dạy nghề cho học sinh khuyết tật rất quan trọng, giúp các em vượt qua những thiếu thốn vật chất, mặc cảm về bản thân để các em nuôi dưỡng ước mơ của mình từ đó dần dần thực hiện ước mơ trở thành hiện thực và các em có nghề trong tay, có thể đi làm sẽ tự nuôi sống bản thân mình, trở thành người có ích cho xã hội.
Vượt qua hoàn cảnh
![]() |
Và ít người biết rằng cô Hiền cũng có một hoàn cảnh rất éo le. Cô có 2 con đều bị bệnh tim bẩm sinh. Cả hai cháu đều phải trải qua nhiều lần phẫu thuật với chi phí hàng trăm triệu đồng. Chồng cô làm kế toán ở một trường học, thu nhập cả hai vợ chồng chỉ hơn 10 triệu đồng/tháng, nên cô phải vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho con. Thế nhưng, cô vẫn vượt qua những khó khăn trong cuộc sống để thắp sáng những ước mơ cho học sinh khuyết tật.
18 năm qua, với nỗ lực của mình, cô Hiền đã giúp cho nhiều học sinh trưởng thành. Một số em tự mở xưởng may quần áo, một số khác đi làm ở các khu công nghiệp, có thu nhập ổn định, nuôi sống bản thân và gia đình. “Một số em khi tổ chức đám cưới đã trở về trường gửi những tấm thiệp hồng mời cô giáo dự ngày vui của các em, tôi không cầm được nước mắt. Bao khó khăn, vất vả, những nỗ lực cố gắng dường như đã được đền đáp bằng những nụ cười, bằng hạnh phúc của các em. Tôi tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng đem những gì mình đã học hỏi được, mình đã trải qua, tiếp tục giúp đỡ được phần nào cho những thiệt thòi của các em học sinh khuyết tật”, cô Hiền chia sẻ.
Gần 18 năm dạy học sinh khuyết tật, 12 năm dạy nghề gắn bó cùng bao thế hệ học trò, cô Hiền cho rằng: “Tình yêu thương của người giáo viên dạy trẻ khuyết tật đem đến cho các em không thể chữa lành khuyết điểm trên cơ thể của các em nhưng nó sẽ giúp các em có thể sống hòa nhập cùng cộng đồng, xoa dịu bớt phần nào sự thiệt thòi mà các em phải gánh chịu, giúp các em trưởng thành trong cuộc sống và là người có ích cho xã hội”.
Chương trình Chia sẻ cùng thầy, cô năm 2018 do Trung ương Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam phối hợp với Bộ Giáo dục và Đào tạo, Bộ Lao động - Thương binh và Xã hội, Tập đoàn Thiên Long tổ chức. Năm nay, chương trình sẽ tuyên dương 63 thầy giáo, cô giáo đang dạy học sinh khuyết tật trong cơ sở giáo dục chuyên biệt, trung tâm hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập và trung tâm bảo trợ xã hội và thuộc Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội, Bộ Giáo dục và Đào tạo.
|
Hải Đăng