Những bước chân không vững chãi, nhưng lại đi rất xa…

CTG: Dù bị “ông trời” thử thách ngay khi mới sinh ra, nhưng người phụ nữ nhỏ bé với đôi chân đi không vững lại không bị đánh gục. Chị đã nỗ lực học tập, có nghề nghiệp ổn định, giúp đỡ những người cùng hoàn cảnh và trở thành mẹ của một em bé bị bỏ rơi...

Không phải ai sinh ra cũng may mắn có đủ hình hài lành lặn. Và cũng không phải ai có khiếm khuyết cũng bị số phận đánh gục. Cuộc sống luôn ẩn chứa những con người âm thầm vươn lên, vượt qua nghịch cảnh, gieo hy vọng nơi những vùng tối và thắp sáng tình thương ở những nơi tưởng như đã lặng lẽ. Trong hành trình tìm kiếm những tấm gương như thế, chúng ta đã bắt gặp chị Lê Thị Xuân – một người phụ nữ bé nhỏ với đôi chân khuyết tật, nhưng có một trái tim vĩ đại và nghị lực phi thường.

Sinh năm 1990 tại thị xã Duy Tiên, tỉnh Hà Nam, tuổi thơ của chị Xuân gắn liền với những bước chân không vững chãi, với đôi nẹp chân KFO như một phần cơ thể không thể thiếu. Người khác nhìn chị với ánh mắt thương hại, còn chị, lại nhìn cuộc đời bằng ánh mắt đầy hy vọng. Trong những năm tháng lặng lẽ lớn lên bên lề những sân chơi đông đúc, chị không chọn sự buông xuôi, cũng không cho phép bản thân oán trách số phận. Chị chọn học tập chăm chỉ, chọn gieo vào từng ngày sống một niềm tin rằng “Máy tính không quan tâm bạn có đi được hay không. Nó chỉ cần bạn có tư duy, có kỷ luật và có nỗ lực.”

Với trình độ học vấn 12/12, chị Xuân quyết định theo học một khóa đào tạo CNTT miễn phí dành cho người khuyết tật. Những kiến thức về tin học văn phòng và thiết kế đồ họa đã trở thành cánh cửa đầu tiên đưa chị bước vào thế giới nghề nghiệp. Và cơ hội đã đến, khi công ty PixelVN – nơi trân trọng năng lực hơn là khiếm khuyết – trao cho chị một vị trí làm việc ổn định.

Không dừng lại ở bản thân, chị Xuân mở lớp học online, dạy tin học và thiết kế cơ bản cho hơn 20 học viên là người khuyết tật – những người từng giống như chị, lạc lõng giữa ngã rẽ cuộc đời. Khóa học kết thúc, tất cả học viên đều tìm được công việc ổn định, với mức thu nhập lên tới 5 triệu đồng/tháng – điều mà chính họ từng nghĩ là không thể.

Trong công tác cộng đồng, chị là một thành viên năng nổ của CLB Thanh niên khuyết tật Hà Nam, thường xuyên tham gia các lớp tập huấn nâng cao năng lực, làm truyền thông cho hội, lan tỏa hình ảnh người khuyết tật vượt khó vươn lên. Chị đã vận động xã hội hóa thành công 10 chiếc xe lăn cho người khuyết tật có hoàn cảnh khó khăn, tham gia hoạt động từ thiện, tặng hàng trăm phần quà và nhu yếu phẩm trong mùa dịch COVID-19, chăm sóc các cụ già neo đơn, trẻ mồ côi.

Không chỉ dừng lại ở đó, bằng sự cần cù tích góp, chị Xuân đã xây dựng một dãy phòng trọ, trong đó dành riêng 2 phòng miễn phí cho người khuyết tật đến làm việc tại các nhà máy trong khu công nghiệp. Hằng tháng, chị trích một phần thu nhập từ tiền cho thuê để hỗ trợ những hoàn cảnh khó khăn tại địa phương. Không phải ai có thu nhập cũng sẵn lòng sẻ chia. Nhưng với chị Xuân, cho đi là một phần của sự sống.

Và rồi, khi tưởng như hành trình sống đã đủ ý nghĩa, số phận lại đặt vào tay chị một phép thử lớn hơn. Một buổi sáng năm 2024, chị tình cờ phát hiện một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi bên vệ đường – tím tái, gầy gò, run rẩy. Không có ai nhận, không có tiếng gọi nào quay lại. Và chị – người phụ nữ đơn thân, khuyết tật, không giàu có – đã quyết định trở thành mẹ. Một quyết định đầy dũng cảm, nhưng cũng đầy tình thương. Hơn 10 tháng qua, chị vừa làm mẹ, vừa làm người chăm sóc, người lao động, người truyền cảm hứng. Bé gái nay đã khỏe mạnh, là tiếng cười thơ ngây trong căn phòng trọ nhỏ – cũng là ánh sáng mới trong cuộc đời chị.

Chị từng nói: “Tôi không có bằng khen, giấy khen. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời có ích, và gieo chút hi vọng nhỏ nhoi cho những ai giống như tôi từng chênh vênh.” Nhưng với cộng đồng, những điều chị làm không hề nhỏ bé. Đó là sự bền bỉ từ năm này qua năm khác, là ngọn lửa âm ỉ cháy trong trái tim người phụ nữ luôn nghĩ cho người khác trước bản thân mình.

 

Năm 2024, chị Xuân nhận nuôi một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi bên vệ đường

Trong thể thao, chị cũng là thành viên tích cực của phong trào thể thao người khuyết tật Hà Nam. Chị lan tỏa niềm vui vận động đến những người từng khép mình trong mặc cảm. Trong công tác hội, chị là người đưa tiếng nói của người khuyết tật đến gần hơn với xã hội bằng truyền thông mạng xã hội. Trong từ thiện, chị là bàn tay ấm, là đôi vai gầy chở nặng yêu thương.

Một người khuyết tật đặc biệt nặng, với đôi chân không vẹn toàn, nhưng lại là một biểu tượng đẹp của lòng kiên cường. Người ta vẫn hay nói: “Không có con đường nào trải đầy hoa hồng, nhưng có những bước chân vẫn khiến con đường trở nên rực rỡ.” Và bước chân của chị Xuân – dù có nẹp thép nâng đỡ – vẫn là những bước chân đẹp đẽ và đáng trân quý nhất.

Năm 2025, chị Lê Thị Xuân – người mẹ đầy nghị lực, người truyền cảm hứng thầm lặng – là một trong 25 đại biểu tiêu biểu vinh dự được tôn vinh trong chương trình “Tỏa sáng Nghị lực Việt”. Đây không chỉ là phần thưởng cho những cố gắng không ngừng nghỉ, mà còn là minh chứng sống động cho thông điệp: người khuyết tật hoàn toàn có thể sống độc lập, tự tin, có ích và tỏa sáng theo cách của riêng mình.

Chương trình “Tỏa sáng nghị lực Việt” năm 2025 do Trung ương Hội LHTN Việt Nam, Hội Thanh niên Khuyết tật Việt Nam phối hợp với Công ty TNHH TCP Việt Nam tổ chức nhằm tôn vinh và lan tỏa những câu chuyện đầy cảm hứng của các thanh niên khuyết tật giàu nghị lực, vươn lên trong cuộc sống.

NA