Những câu chuyện thời hoa lửa: Lời thề sắt đá giữa bão đạn

(CTG) Một lời thề được trao giữa bão đạn chiến tranh đã trở thành ngọn hải đăng, soi đường cho hai con người tìm về nhau sau bão tố, viết nên một chuyện tình đẹp, thủy chung kéo dài gần nửa thế kỷ.

Đó là câu chuyện của người lính đặc công quả cảm mất hai chân Huỳnh Đức Nữa (75 tuổi) và nữ y tá tận tụy Cao Thị Hoa (78 tuổi, ở khối phố Ngân Châu, P.Điện Ngọc, TX.Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam cũ - nay là P.Điện Bàn Đông, TP.Đà Nẵng).

Những câu chuyện thời hoa lửa: Lời thề sắt đá giữa bão đạn  - Ảnh 1.

Từ lời thề được trao, ông Nữa và bà Hoa đã viết lên một chuyện tình đẹp gần nửa thế kỷ. ẢNH: MẠNH CƯỜNG

Tuổi trẻ hào hùng và cuộc gặp gỡ định mệnh

Gần nửa thế kỷ trôi qua, hình ảnh người y tá tận tụy bên giường bệnh của chàng chiến sĩ, nay lại hiện hữu trong căn nhà nhỏ ấm cúng ở khối phố Ngân Châu. Trong căn nhà cấp bốn đã ngả màu thời gian, tiếng rên của ông Huỳnh Đức Nữa vì vết thương cũ tái phát thỉnh thoảng vang lên. Cạnh đó, bà Cao Thị Hoa vẫn lặng lẽ chăm sóc chồng với nỗi xót xa dâng lên trong lòng, nhưng đôi mắt bà vẫn ánh lên niềm hạnh phúc.

Nhớ về những năm tháng tuổi trẻ hào hùng, chàng du kích Điện Ngọc ngày nào kể lại câu chuyện cuộc đời mình. Ông Huỳnh Đức Nữa tham gia cách mạng từ năm 1964, khi ấy mới tròn 14 tuổi. Lớn lên trong khói lửa chiến tranh, tuổi thơ của ông gắn liền với những trận đánh, những đêm hành quân và những tiếng súng đạn. Đến năm 1967, ông trở thành chiến sĩ Đại đội Đặc công biệt động quận 3 - Đà Nẵng. Đây là nơi ông cùng đồng đội thực hiện những trận đánh táo bạo, làm rối loạn hậu phương địch. Ba lần ông được tặng danh hiệu "Dũng sĩ diệt Mỹ", mỗi danh hiệu là một chiến công, là một lần ông đối mặt với hiểm nguy, nhưng cũng là minh chứng cho tinh thần chiến đấu quả cảm của một người lính.

Những câu chuyện thời hoa lửa: Lời thề sắt đá giữa bão đạn  - Ảnh 2.

Ông Huỳnh Đức Nữa bị mất hai chân tại chiến trường Phước Lâm. ẢNH: MẠNH CƯỜNG

Năm 1972, ông Nữa từ Khu 5 ra miền Bắc để chữa bệnh sốt rét. Chính tại nơi này, định mệnh đã đưa ông gặp Cao Thị Hoa - một cô y tá trẻ thuộc Huyện đội Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam. Cùng là đồng chí, cũng là đồng hương, họ nhanh chóng tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn. Giữa những giờ phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, họ trò chuyện, tâm sự về quê hương... Chàng lính đặc công đã tâm tình với cô y tá rằng: "Nếu có điều kiện hãy cho anh về thăm mảnh đất Duy Xuyên quê em" và liền nhận được cái gật đầu đồng ý. Kể từ đó, tình yêu nảy nở một cách tự nhiên, như một bông hoa dại mạnh mẽ, vươn lên từ mưa đạn của chiến tranh.

Đầu năm 1974, trước khi trở lại chiến trường để tham gia các trận đánh ác liệt tại Thượng Đức, Nông Sơn (tỉnh Quảng Nam cũ), chàng lính đặc công đã tìm đến nhà cô y tá để chào tạm biệt. Khoảnh khắc chia ly ấy, giữa họ đã có một lời hứa, một lời thề. Ông Nữa nhớ lại: "Anh nói với em, chỉ trừ khi kẻ thù cướp đi tính mạng thì chúng mình mới xa nhau. Nếu một trong hai người không may hy sinh, khi đất nước im tiếng súng người còn sống hãy đến phần mộ thắp nén nhang, như một sự chia tay mối lương duyên này. Còn nếu cả hai còn sống, dù kẻ nam người bắc cũng nhất định phải tìm nhau. Nhớ em nhé".

Lời hứa ấy, đơn giản nhưng nặng trĩu, trở thành sợi dây vô hình gắn kết hai con người trong suốt những tháng năm chia xa.

"Vì đất nước anh không còn bước tiếp được nữa..."

Đêm 10.3.1975, tại chiến trường Phước Lâm (H.Tiên Phước, tỉnh Quảng Nam), một tiếng nổ vang lên đã thay đổi cuộc đời ông Nữa. Một quả mìn đã cướp đi hai chân của chàng đặc công quả cảm. Ông được đưa về tuyến sau, điều trị trong bệnh viện. Trong thời gian ông nằm viện, có một nữ chiến sĩ quân y đã viết thư báo tin cho bà Hoa về tình trạng của ông. Bà cũng đang dốc sức phục vụ chiến dịch nên không thể đến thăm, nhưng tin tức về người yêu bị thương nặng đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng bà.

Những câu chuyện thời hoa lửa: Lời thề sắt đá giữa bão đạn  - Ảnh 3.

Chuyện tình đẹp được viết nên từ mưa bom bão đạn. ẢNH: MẠNH CƯỜNG

Sau ngày đất nước thống nhất, lời hứa năm xưa thôi thúc bà Hoa lên đường tìm kiếm người yêu. Bà xin nghỉ phép, đạp xe khắp các bệnh viện ở miền Trung để tìm ông. Hành trình tìm kiếm đầy gian nan, nhưng tất cả những gì bà nhận được chỉ là những cái lắc đầu, những câu trả lời vô vọng: "Anh Nữa được chuyển ra bắc để điều trị, không biết sống chết ra sao". Dẫu tuyệt vọng, nhưng bà không bỏ cuộc. Bà tiếp tục đạp xe gần 50 km về Điện Ngọc, tìm đến gia đình ông Nữa. Mọi nỗ lực tưởng chừng như vô vọng khi bà tiếp tục nhận được những câu trả lời trống rỗng.

Ở một nơi nào đó, ông Nữa cũng đang đối mặt với sự giằng xé nội tâm. Biến cố đã khiến ông mất đi đôi chân, mất đi khả năng chiến đấu, và hơn hết là mất đi sự tự tin của một người lính. Ông không muốn trở thành gánh nặng cho người con gái mình yêu. Ông viết thư, động viên bà Hoa hãy quên mình đi và tìm một hạnh phúc mới. "Ngày trước anh hứa với em trọn vẹn, nhưng bây giờ vì đất nước anh đã không còn bước tiếp được nữa, mong em sẽ tìm một hạnh phúc mới. Trước đây, khi còn đôi chân thì anh sẽ gánh vác mọi công việc để người bạn đời của anh đỡ vất vả, nhưng giờ anh không còn đôi chân nữa nên không muốn em khổ vì anh", ông Nữa nhớ lại một phần nội dung bức thư.

Lá thư ấy không chỉ là sự từ bỏ, mà còn là nỗi đau của một người đàn ông muốn giải thoát cho người phụ nữ của mình. Nhưng ý chí sắt đá của một nữ quân y như bà Hoa không dễ dàng buông xuôi. Bà hiểu rõ tình cảm của ông. Lá thư của ông không làm bà nản lòng, mà ngược lại, càng củng cố thêm niềm tin vào tình yêu mà họ đã cùng vun đắp. Bỏ qua những lời mai mối, những lời tán tỉnh của biết bao người, bà Hoa vẫn giữ trọn vẹn sự thủy chung với mối tình đầu.

Ngay sau đó, một bức thư hồi âm được gửi đến tay ông Nữa với nội dung hết sức ngắn gọn nhưng đầy sức nặng: "Anh yên tâm, dù anh còn bước đi hay không em vẫn giữ trọn lời hứa của chúng mình. Quãng đời còn lại hãy để em làm đôi chân của anh".

Sau lời hồi đáp ấy, cuối năm 1976, trước sự chứng kiến của gia đình, đồng đội, họ đã chính thức nên vợ thành chồng. Một đám cưới giản dị nhưng chứa đựng một tình yêu vĩ đại, một lời hứa đã được thực hiện sau bao khó khăn, thử thách.

Cuộc sống sau hôn nhân của ông bà không hề dễ dàng. Ông là thương binh 1/4 nên việc đi lại khó khăn. Hậu quả chiến tranh còn để lại di chứng nặng nề khi người con trai của vợ chồng ông bị nhiễm chất độc da cam. Tất cả gánh nặng gia đình dồn lên đôi vai gầy của bà Hoa. Nhưng bà vẫn là trụ cột, là chỗ dựa tinh thần vững chắc. Bà chăm sóc chồng, nuôi dạy con, gánh vác việc nhà. Để vợ bớt vất vả, trên chiếc xe lăn cũ kỹ, ông Nữa vẫn cần mẫn chở con đi học, đi chơi...

Nhìn lại chặng đường đã qua, ông Nữa bùi ngùi chia sẻ: "So với nhiều đồng đội đã hy sinh, tôi thấy mình vẫn còn may mắn lắm". Ông may mắn không chỉ vì còn sống sót, mà còn vì tìm thấy một người vợ tri kỷ, một người bạn đời thủy chung.

Trong căn nhà cấp 4 được xây dựng vào năm 1986, ngoài tổ ấm hạnh phúc của gia đình, những tấm huân chương, huy chương đã ngả màu thời gian như minh chứng cho một tình yêu đẹp vẹn nguyên, sắt son suốt gần nửa thế kỷ, cùng với sự hy sinh, cống hiến cho đất nước của ông Nữa và bà Hoa.

Theo TN