Tỏa sáng từ những điều không hoàn hảo

CTG: Có những người chỉ cần nghe tên đã tràn đầy sự kính phục, bởi hành trình họ đã đi là chuỗi ngày đấu tranh không ngừng nghỉ với số phận, với nỗi đau và cả chính mình. Nguyễn Văn Trường đến từ đất cảng Hải Phòng là một trong những người như thế.

Nhắc đến Trường, người ta không chỉ nhắc đến những tấm huy chương thể thao mà anh giành được, mà còn là cả một hành trình vượt lên nghịch cảnh, khiến bất cứ ai từng biết đến đều không khỏi xúc động. Trong dòng chảy bình lặng của đời sống, anh giống như ánh lửa nhỏ, lặng thầm mà bền bỉ, soi rọi lên những giá trị thật đẹp của nghị lực con người.

Nguyễn Văn Trường (trái) cùng đồng đội nhận huy chương ở môn cầu lông. Ảnh: NVCC

Tai nạn ập đến vào năm 2000, khi Trường mới chỉ là một cậu bé 8 tuổi. Một tai nạn bất ngờ đã cướp đi cánh tay của em - không chỉ là một phần cơ thể, mà còn là một phần tuổi thơ, niềm vui, sự hồn nhiên. Trong khoảnh khắc ấy, cuộc sống tưởng như đóng sầm cánh cửa hy vọng trước mặt cậu bé nhỏ. Không ai dạy một đứa trẻ cách đối diện với mất mát đột ngột như vậy, và Trường cũng thế - em chỉ biết gục đầu vào mẹ mà khóc, không biết phải làm sao để tiếp tục sống, để trưởng thành.

Những ngày sau đó là chuỗi thời gian dài dằng dặc của những cơn đau thể xác, và hơn cả, là những cơn giằng xé trong tâm hồn. Từ một đứa trẻ hoạt bát, Trường trở nên thu mình, lặng lẽ. Những việc đơn giản như mặc áo, buộc dây giày hay nấu ăn – với em giờ là thử thách lớn. Cậu bé năm ấy phải phụ thuộc vào đôi tay của người mẹ già, và điều đó trở thành nỗi ám ảnh âm ỉ trong lòng em suốt nhiều năm.

Thế nhưng điều kỳ diệu của cuộc sống, là ở chỗ - trong tận cùng khó khăn, đôi khi người ta lại tìm thấy được sức mạnh mà trước đó chính họ cũng không biết mình có. Trường bắt đầu học lại mọi thứ từ đầu, từ những động tác nhỏ nhất. Chậm rãi nhưng kiên cường, vấp ngã rồi lại đứng lên. Cậu bé ngày nào đã dần học được cách sống độc lập - không còn để mẹ phải lo từng bữa ăn, giấc ngủ, không còn để nước mắt của bà là thứ duy nhất gắn bó với nỗi đau mất mát.

Bên cạnh Trường, suốt những năm tháng ấy là gia đình - là mẹ luôn nói “cố lên, mẹ tin con làm được”, là bố, là anh chị luôn âm thầm sát cánh. Chính tình yêu và sự tin tưởng đó đã thắp sáng con đường anh bước, dù có gập ghềnh và đầy bóng tối.

Năm 2011, một bước ngoặt khác lại đến - nhưng lần này không phải là tai họa, mà là niềm hy vọng. Khi thấy các bạn cùng xóm chơi cầu lông, một ý nghĩ vụt qua trong đầu Trường: “Mọi người chơi được thì tại sao mình không?”. Nghĩ là làm, anh xin bố mẹ mua cho chiếc vợt đầu tiên - không phải để thỏa mãn thú vui, mà là để thử thách chính mình, là cách khẳng định bản thân vẫn còn có thể sống một cuộc đời trọn vẹn, theo cách riêng.

Cánh tay còn lại của anh phải gánh vác toàn bộ kỹ thuật, sức mạnh, sự khéo léo - điều tưởng như không thể. Nhưng Trường chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ở chữ “không thể”. Anh tập luyện miệt mài, vượt qua những cơn đau, những ánh nhìn nghi ngại và cả những lần muốn bỏ cuộc. Bằng sự nỗ lực không mệt mỏi, năm 2019, anh chính thức được mời tham gia đội tuyển cầu lông người khuyết tật của thành phố. Cũng trong năm đó, anh giành Huy chương Đồng đồng đội tại giải đấu quốc gia – mở đầu cho chuỗi thành tích ấn tượng sau này.

Từ một người từng loay hoay học cách sống, Trường dần trở thành người truyền cảm hứng cho biết bao người khác. Anh không chỉ thi đấu, giành giải - mà còn là báo cáo viên tại các hội thảo chuyên đề, tích cực truyền thông nâng cao nhận thức xã hội. Anh phát hành hơn 3.000 ấn phẩm truyền thông về bảo vệ môi trường - một lĩnh vực không liên quan trực tiếp đến thể thao, nhưng lại gắn liền với ý thức trách nhiệm cộng đồng của người trẻ Việt.

Không dừng lại ở đó, Trường còn xông xáo trong các hoạt động xã hội: giảng dạy cầu lông cho các em nhỏ có hoàn cảnh đặc biệt, gửi kiến nghị lên chính quyền về vấn đề hạ tầng cho người yếu thế, đóng góp tiếng nói vào dự thảo sửa đổi Luật Người khuyết tật. Ở đâu cần tiếng nói của sự thấu hiểu, Trường đều có mặt.

Từ năm 2020 đến nay, anh luôn là một trong những nhân tố nổi bật trong cộng đồng thanh niên khuyết tật, góp phần thúc đẩy sự hòa nhập, bình đẳng và tôn trọng đa dạng. Những nỗ lực ấy không phải để được vinh danh - mà vì một niềm tin giản dị: "Người khuyết tật cũng có thể sống có ích, sống tự lập, sống đầy khát vọng".

Với tất cả những gì đã trải qua - từ mất mát đến phục hồi, từ cậu bé sợ hãi đến người đàn ông truyền cảm hứng - Nguyễn Văn Trường xứng đáng là biểu tượng của nghị lực sống, của bản lĩnh người trẻ trong thời đại mới. Anh không chỉ chinh phục được sân chơi thể thao, mà còn chạm đến trái tim của rất nhiều người bằng hành trình sống chân thực và giàu ý nghĩa của mình.

Với nỗ lực không ngừng nghỉ, anh Nguyễn Văn Trường đã giành được nhiều tấm huy chương danh giá trong thể thao như: HCĐ cầu lông đơn nam tại Giải vô địch thể thao người khuyết tật quốc gia 2022; HCĐ tại Giải vô địch quốc gia môn cầu lông 2024;HCB Giải vô địch quốc gia môn cầu lông 2025. Anh vinh dự được nhận Bằng khen của UBND TP Hải Phòng có thành tích xuất sắc tại Giải thể thao người khuyết tật toàn quốc.

Bên cạnh đó, anh Trường còn mở lớp dạy miễn phí môn cầu lông cho các em nhỏ có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn tại phường Minh Đức, giúp các em rèn luyện sức khỏe, tinh thần và hình thành ý chí vượt khó; làm báo cáo viên nhằm thúc đẩy hòa nhập xã hội cho người khuyết tật thông qua thể thao. "Đây cũng là cách tôi lan tỏa niềm tin và nghị lực sống đến với thế hệ trẻ", anh Trường nói.

Năm 2025, anh Nguyễn Văn Trường là một trong 25 đại biểu được vinh danh tại chương trình “Tỏa sáng Nghị lực Việt” - một vinh dự hoàn toàn xứng đáng, là minh chứng cho những gì anh đã kiên trì vun đắp suốt hành trình sống của mình. Vinh danh anh, cũng là để nhắc nhở mỗi chúng ta rằng: Trong mỗi con người đều có một ngọn lửa – miễn là ta đủ dũng cảm để thắp nó lên.

Chương trình “Tỏa sáng nghị lực Việt” năm 2025 do Trung ương Hội LHTN Việt Nam, Hội Thanh niên Khuyết tật Việt Nam phối hợp với Công ty TNHH TCP Việt Nam tổ chức nhằm tôn vinh và lan tỏa những câu chuyện đầy cảm hứng của các thanh niên khuyết tật giàu nghị lực, vươn lên trong cuộc sống.

 NA