Trải qua nhiều tổn thương, tôi vẫn tin hạnh phúc sẽ đến với mình

(CTG) Có lẽ tôi đã tự đóng cánh cửa để đón nhận hạnh phúc khi có khá nhiều người con trai tốt quan tâm mà không chịu mở lòng.

Ảnh minh họa

Mối tình đầu của tôi bắt đầu khi tôi học năm nhất đại học. Anh hơn tôi 5 tuổi, không đẹp trai nhưng vui tính, hoạt ngôn, hài hước nên luôn là tâm điểm của mọi cuộc nói chuyện. Ngược lại, tôi trầm tính, hướng nội, ít nói. Có lẽ vì những trái ngược trong tính cách đó, tôi và anh dễ dàng thu hút người còn lại. Anh quan tâm đến tôi từng chút một từ những điều nhỏ nhất, từ những lời tôi nói, những gì tôi thích. Sau vài tháng cưa cẩm qua lại, chúng tôi bước vào mối quan hệ chính thức. Nhưng những tổn thương, nỗi buồn tuổi thơ khi gia đình không hạnh phúc khiến tôi rất khó để mở lòng, đón nhận hạnh phúc, cộng thêm những trái ngược trong tính cách, mối quan hệ đó không kéo dài được lâu. Khi chúng tôi chưa chính thức chia tay, anh hẹn hò với người con gái khác chơi trong hội bạn chung. Mặc dù người con gái đó nói rằng, khi nói chuyện về tôi, trong giọng của anh vẫn có gì đó rất trân trọng, nhưng những gì xảy ra sau đó, những cử chỉ họ thân mật trước mặt tôi như tạt gáo nước rất lạnh.

Suốt quãng thời gian đại học, tôi vẫn đau khổ, dằn vặt về chuyện cũ, vẫn thường quan tâm cuộc sống của anh, ảnh hưởng đến kết quả học tập. Có chút nhan sắc, lại học trường top đầu nên thời điểm đó có rất nhiều người con trai quan tâm đến tôi, nhưng tôi quyết không đến với ai, chỉ muốn tự mình chữa lành vết thương, vì một phần tôi càng khó mở lòng hơn trước và một phần tôi cũng không muốn lấy người khác ra chỉ để thay thế. Nếu hồi đó chúng tôi bớt trẻ con, suy nghĩ chín chắn hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác, dù sao chuyện đó cũng giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Hiện giờ, những chuyện cũ đã qua như một kỷ niệm đẹp, anh cũng đã có gia đình và tôi cũng thật lòng mong anh hạnh phúc.

Tôi có một cậu bạn thân, luôn bên cạnh quan tâm tôi, chịu ngồi nghe tôi tâm sự khi chán nản, kể lể, tám đủ thứ chuyện trên đời. Chưa có một ai, tôi có thể chia sẻ nhiều như vậy. Khi lên đại học, bạn có người yêu và vẫn duy trì mối quan hệ đó đến tận giờ đã được 7 năm. Tôi chơi khá vô tư và không hề suy nghĩ lạc lối, cũng không có ý định xen vào tình cảm của bạn và bạn gái. Nhưng bạn thường nói đùa: biết đâu sau này hai đứa yêu nhau, hoặc bạn và bạn gái chia tay rồi, giờ bạn chỉ có mình tôi thôi. Sau này tôi mới biết, bạn thường lấy ảnh tôi khoe với bạn bè. Mọi người xung quanh nói chúng tôi quá thân thiết, bạn ấy có vẻ có tình cảm đặc biệt với tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn và quyết định cắt đứt mọi liên lạc. Tôi không muốn người con gái khác phải chịu những nỗi đau tôi từng trải qua với mối tình đầu.

Những tháng ngày qua, tôi rất buồn vì mất đi điểm tựa vẫn thường xuyên chia sẻ vui buồn, chính tôi cũng nhận ra và không hiểu tình cảm của mình. Có lẽ tôi đã quá vô tư, đáng lẽ khi bạn có người yêu, tôi nên tách ra, không để bạn có vị trí quan trọng như vậy, hoặc do tôi quá tham lam nên muốn giữ bạn bên cạnh mình. Tôi cũng không hiểu bản thân nữa.

Tôi viết những dòng này sau khi khám định kỳ u não. Suốt một năm vừa qua, sau khi phát hiện bệnh, dù thấy mình khá độc lập và rất may mắn vì chỉ là u lành, nhưng có những lúc tôi thấy thật cô đơn. Những lúc đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, nhiều khi cảm giác cần lắm một người bên cạnh lúc mệt mỏi. Dù tôi có những người bạn rất thân chơi từ nhỏ, nhưng họ không thể lúc nào cũng bên cạnh. Có lẽ tôi đã tự đóng cánh cửa để đón nhận hạnh phúc khi có khá nhiều người con trai tốt quan tâm mà không chịu mở lòng. Dù sao với tôi, bây giờ quan trọng là sức khỏe. Tôi tin hạnh phúc sẽ đến khi mình thực sự sẵn sàng để đón nhận. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ lên đây viết những dòng này nhưng nó giúp tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chúc mọi người luôn được đầy đủ: đủ vật chất và đủ tinh thần để luôn hạnh phúc.

Theo VnE