Cho nhau một điểm tựa

(CTG) Hơn chục năm làm thiện nguyện, Nguyễn Tiến Danh (người dành toàn bộ tiền lương làm từ thiện) nhận ra rằng, nếu chỉ sống cho riêng mình cuộc sống sẽ tẻ nhạt, vô vị. Anh viết bài tham gia Diễn đàn SỐNG ĐẸP để chia sẻ quan điểm này.




Nguyễn Tiến Danh và em nhỏ trong chương trình Nụ cười cho em.


12 năm hoạt động công tác xã hội và 6 năm gắn bó với phần cơm miễn phí cho bệnh nhân nghèo, tôi nhận thấy một điều, ai cũng cần một điểm tựa. Nếu mình thành công hơn người khác hãy cho người kém may mắn hơn mình một điểm tựa.

Tôi sinh ra ở tỉnh Hà Tây cũ. Học xong lớp 12 tôi vào TPHCM bươn chải, lập nghiệp. Hiện tôi là trưởng phòng hành chính một Cty cổ phần. Tôi dành toàn bộ số tiền lương có được cho hoạt động từ thiện của Hội tình nguyện Chung tay vì cộng đồng.

Nhiều người bảo tôi “dở hơi” vì tiền không dành nuôi con nhỏ (con tôi mới 7 tuổi) lại đi cho thiên hạ. Nhưng cái gì cũng có duyên cớ, có trải qua cuộc sống khó khăn, bươn chải với cuộc sống khắc nghiệt mới thấu hiểu người nghèo cần lắm những tấm lòng, đôi khi đó chỉ là những chút quà nhỏ hay sự động viên tinh thần.

Tôi có nhiều chuyến đi không thể nào quên. Trong chuyến tới Vân Canh (Bình Định) vượt qua nhiều đồi cao, suối sâu trên chiếc máy cày chuyên dụng của bà con, chúng tôi mới đến được với các em nhỏ. Nhìn những ánh mắt đen láy, làn da cháy nắng, những bộ quần áo lấm lem, chúng tôi không khỏi xót xa. Những bao gạo, mì tôm, quần áo chúng tôi mang theo trao tặng cho các em được chia đều; các tình nguyện viên thay áo cũ, mặc áo mới cho các em.

Người đồng hành cùng chúng tôi trong chương trình này là một chị mà tôi lưu trong danh bạ điện thoại là mạnh thường quân khó tính. Gặp tôi lúc nào chị cũng nói “hãy cho họ cần câu hơn là con cá”. Tôi nhiều lần tranh luận với chị rằng, cần câu hay con cá cũng đều cần, vấn đề là chúng ta mang đến đúng nơi, đúng lúc. Tôi đề nghị đi cùng chúng tôi để chị tự tìm câu trả lời. Và chị đã hiểu!

Tôi có biệt danh là “mặt lì” nên chưa ngại một mạnh thường quân nào. Tôi nói với họ, hãy tham gia cùng chúng tôi, khi đó ủng hộ vẫn chưa muộn. Phần đông các mạnh thường quân đã đi cùng đều muốn đóng góp.

Có người hỏi tôi có khi nào thấy nản khi đi vận động tài trợ cho các hoạt động thiện nguyện? Cũng có lúc tôi nản, vì việc mình làm đôi khi cũng bị nghi ngờ. Mỗi lần bị nghi ngờ, chúng tôi đều đề nghị các mạnh thường quân đi cùng đến với người nghèo, xem chúng tôi làm gì. Đó là cách hay nhất để họ hiểu!

Chúng tôi là một Hội xuất thân từ tự phát không có đơn vị bảo trợ về tài chính, chỉ anh em quen biết đóng góp. Người bệnh thì cần rất nhiều tiền, chúng tôi chỉ hỗ trợ được phần nào thôi, cái quan trọng nhất là tinh thần. Sự hỗ trợ của chúng tôi góp phần tạo cho họ một điểm tựa để đấu tranh vượt qua bệnh tật, khó khăn hiện tại.

Công tác từ thiện mang lại niềm vui cho tôi và nếu ngừng cuộc sống tôi sẽ nhạt lắm. Tôi không bao giờ ngừng, nếu còn sống.

 
Theo TP