Giữa vùng biên giới Tân Châu, Tây Ninh, nơi những cánh đồng trải dài và cuộc sống người dân còn nhiều khó khăn, có một người phụ nữ Khmer lặng lẽ bám trường, bám lớp, gieo từng con chữ cho trẻ em quê hương. Đó là cô giáo Lâm Thị Ra, giáo viên Trường Tiểu học Tân Đông người đã dành trọn tuổi thanh xuân cho sự nghiệp “trồng người” nơi vùng biên xa xôi, giàu tình người này.
|
Sinh năm 1989 tại xã Tân Đông, huyện Tân Châu (cũ), tỉnh Tây Ninh, trong một gia đình người Khmer hiền lành, chăm chỉ, cô Ra sớm thấu hiểu giá trị của con chữ và con đường học tập đối với tương lai của mỗi đứa trẻ. Những ngày thơ bé, cô phải đi học trên những con đường đất đỏ, mùa nắng bụi phủ kín áo, mùa mưa bùn ngập đến gối. Ấy vậy mà ước mơ được đứng trên bục giảng, được dạy dỗ các em nhỏ vùng quê mình vẫn luôn cháy bỏng trong lòng cô.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô Ra lựa chọn con đường trở thành giáo viên tiểu học – con đường không hào nhoáng nhưng chứa đầy ý nghĩa nhân văn. Từ năm 2012, cô bắt đầu công tác tại Trường Tiểu học Tân Đông B, rồi đến Trường Tiểu học Tân Đông. Những năm đầu đi dạy, cô gặp không ít khó khăn: lớp học thiếu thốn cơ sở vật chất, học sinh đa phần là con em nông dân, nhiều em còn nhút nhát, chưa thạo tiếng Việt. Nhưng bằng sự kiên trì và tình yêu thương, cô Ra đã dần trở thành “người mẹ thứ hai” của học trò.
Cô kể, có những buổi sáng trời mưa to, đường vào trường lầy lội, cô phải dắt xe đi bộ hàng cây số để đến lớp. Có những ngày cuối năm, khi nhiều người đã nghỉ ngơi sum họp cùng gia đình, cô vẫn cặm cụi đến nhà vận động học sinh bỏ học quay lại trường. Với cô, mỗi học sinh đến lớp là một niềm vui, một thành công nhỏ trong hành trình dạy học nơi vùng khó.
Không chỉ tận tụy với công việc giảng dạy, cô giáo Lâm Thị Ra còn không ngừng học tập để nâng cao trình độ chuyên môn. Từ năm 2014 đến 2018, cô theo học tại Trường Đại học Phumin Phnom Penh, vừa học vừa làm, nỗ lực vượt qua nhiều trở ngại để hoàn thiện mình. Sau khi tốt nghiệp, cô quay trở về quê hương, tiếp tục gắn bó với học sinh thân yêu – những đứa trẻ mà cô luôn gọi là “niềm hy vọng của vùng biên giới”.
Ở Trường Tiểu học Tân Đông, cô Ra được đồng nghiệp quý mến vì luôn gần gũi, hòa đồng và sẵn sàng hỗ trợ mọi người trong công việc. Trong giảng dạy, cô sáng tạo, linh hoạt, luôn tìm cách giúp học sinh dễ hiểu bài, đặc biệt với các em người dân tộc thiểu số. Cô thường tự tay làm đồ dùng dạy học, thiết kế những trò chơi học tập sinh động để mỗi giờ học trở nên vui vẻ, hấp dẫn. Đối với học sinh, cô là người bạn lớn, luôn lắng nghe, chia sẻ và động viên các em vượt qua khó khăn.
Điều khiến đồng nghiệp và phụ huynh cảm phục hơn cả chính là tấm lòng nhân hậu và sự hy sinh thầm lặng của cô. Nhiều học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, không có tiền mua sách vở, đồng phục, cô Ra sẵn sàng trích tiền lương ít ỏi của mình để giúp đỡ. Có em ở xa, cô đón về nhà cho ở trọ miễn phí, chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ. Những việc làm nhỏ nhưng chứa đựng tình thương lớn, thể hiện tấm lòng tận tụy của người thầy vùng biên.
Trong suốt 12 năm 11 tháng công tác, cô Ra luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Từ năm 2019 đến 2024, cô liên tục đạt danh hiệu “Lao động tiên tiến”, và đặc biệt, năm 2025, cô được công nhận là “Chiến sĩ thi đua cơ sở” – minh chứng cho những nỗ lực, cống hiến không ngừng nghỉ của một người giáo viên giản dị nhưng tràn đầy nhiệt huyết.
Cô Ra chia sẻ: Tôi chỉ mong sao học trò của mình ngày càng tiến bộ, biết đọc, biết viết, biết làm người tử tế. Khi các em lớn lên, có thể quay lại góp sức xây dựng quê hương thì đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Những lời nói mộc mạc ấy thể hiện rõ tâm huyết và tấm lòng của một nhà giáo chân chính. Ở nơi biên cương Tổ quốc, dù cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, cô giáo Lâm Thị Ra vẫn lặng lẽ “gieo chữ” với tất cả niềm tin, tình yêu và trách nhiệm. Cô là tấm gương tiêu biểu về tinh thần tận tụy với nghề, hết lòng vì học sinh, xứng đáng là bông hoa đẹp trong vườn hoa “Người thầy vùng khó”.
Năm 2025, cô giáo Lâm Thị Ra được vinh danh trong chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô” do Trung ương Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam tổ chức – phần thưởng cao quý và xứng đáng dành cho một người giáo viên giản dị, tận tâm, suốt đời cống hiến cho sự nghiệp trồng người nơi biên giới Tây Ninh.
Câu chuyện của cô không chỉ là niềm tự hào của ngành giáo dục địa phương, mà còn là nguồn cảm hứng cho thế hệ trẻ – rằng chỉ cần có tình yêu, niềm tin và sự kiên trì, ta có thể làm nên điều kỳ diệu, dù ở bất kỳ nơi đâu.
NA