Giữa miền núi Điện Biên hùng vĩ, nơi mây trắng phủ kín bản làng và những cung đường quanh co dẫn về vùng biên Mường Nhà, có một người phụ nữ lặng lẽ dành trọn thanh xuân của mình cho sự nghiệp giáo dục. Đó là cô giáo Lò Thị Thiện, hiện là Phó Hiệu trưởng Trường Mầm non Pu Lau, xã Mường Nhà, tỉnh Điện Biên – người đã gắn bó hơn mười năm với trẻ em vùng cao nơi biên giới, kiên trì gieo niềm tin và yêu thương giữa vô vàn gian khó.
Sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Noong Hẹt, Điện Biên, nơi từng thấm đẫm hào khí lịch sử và tinh thần hiếu học, cô Thiện từ nhỏ đã sớm ấp ủ ước mơ trở thành cô giáo mầm non. Sau khi tốt nghiệp, cô mang trong mình tình yêu quê hương và lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, xung phong lên công tác tại những điểm trường xa xôi, nơi điều kiện còn nhiều thiếu thốn. Từ tháng 3 năm 2015, cô bắt đầu công tác tại Trường Mầm non Nà Khoa, huyện Nậm Pồ, vùng đất biên giới đầy khắc nghiệt.
|
|
Những ngày đầu, cuộc sống và công việc của cô gặp muôn vàn khó khăn. Đường đi lầy lội, có đoạn phải đi bộ hàng cây số, vượt suối, băng rừng mới tới được điểm trường. Lớp học khi ấy chỉ là những ngôi nhà tạm dựng bằng tre nứa, mái lợp phên, sàn đất ẩm thấp. Trẻ em đa phần là con em dân tộc Mông, Thái, Hà Nhì, vốn tiếng Việt ít, nên việc dạy học không hề dễ dàng. Có những hôm trời mưa, nước suối dâng cao, cô phải cõng từng em nhỏ qua suối để đến lớp. Có những buổi sương mù dày đặc, cô cùng đồng nghiệp dắt tay các em đi từng bước một để khỏi trượt ngã. Nhưng nhìn nụ cười trong veo của học trò, cô lại thấy mọi gian khổ đều xứng đáng.
Xa gia đình, bố mẹ già yếu, con còn nhỏ, trong khi chồng cô là bộ đội biên phòng công tác nơi địa đầu Tổ quốc. Hai vợ chồng mỗi người một nhiệm vụ, một biên giới, chỉ gặp nhau được ít ngày mỗi năm. Có những đêm nhớ con, nhớ nhà, cô chỉ biết lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh đèn xa tít có lẽ cũng là nơi chồng cô đang canh gác biên cương. Nhưng chính trong sự hy sinh thầm lặng ấy, cô tìm thấy ý nghĩa của công việc mình đang làm. “Chúng tôi đều đang bảo vệ Tổ quốc – anh bằng súng, còn tôi bằng phấn trắng,” – cô nói trong nụ cười bình dị.
Năm 2018, cô chuyển về Trường Mầm non Mường Nhà, huyện Điện Biên, tiếp tục gắn bó với nghề. Ở nơi núi rừng heo hút này, cô không chỉ là cô giáo mà còn là “người mẹ thứ hai” của học sinh. Các em nhỏ mới ba, bốn tuổi, nhiều em chưa từng biết đánh răng hay tự xúc cơm. Hằng ngày, cô vừa dạy, vừa chăm, vừa làm bạn với các em. Cô kể: “Có hôm tôi phải dỗ dành mãi, hát mãi mới khiến một em chịu ăn bát cơm trưa. Có hôm các con ngủ say, tôi ngồi lại đắp chăn, xua muỗi cho từng em.” Với cô, tình thương là sợi dây kết nối giữa cô và học trò, là động lực để cô vượt qua mọi khó khăn.
Không chỉ tận tụy với công việc, cô Thiện còn không ngừng học hỏi, nâng cao chuyên môn và sáng tạo trong giảng dạy. Cô đã hoàn thành chương trình Thạc sĩ Quản lý giáo dục, là giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh năm 2023, năm lần đạt danh hiệu giáo viên dạy giỏi cấp huyện, và nhiều năm liền đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cơ sở. Từ năm 2016 đến nay, cô có sáu sáng kiến kinh nghiệm được công nhận cấp huyện, trong đó nhiều sáng kiến được áp dụng hiệu quả trong thực tiễn như: “Nâng cao chất lượng tổ chức hoạt động ngoài trời cho trẻ mầm non vùng cao” hay “Giúp trẻ mạnh dạn, tự tin trong giao tiếp thông qua trò chơi dân gian”.
|
|
Cô cũng là Chủ tịch Công đoàn cơ sở gương mẫu, luôn quan tâm, bảo vệ quyền lợi chính đáng cho cán bộ, giáo viên, nhân viên nhà trường. Trong vai trò đó, cô tổ chức nhiều phong trào thi đua thiết thực, khích lệ tinh thần đoàn kết, chia sẻ giữa các đồng nghiệp, góp phần xây dựng môi trường làm việc thân thiện, nhân ái và hiệu quả.
Bằng nỗ lực không ngừng nghỉ, cô được UBND tỉnh Điện Biên tặng Bằng khen năm học 2021–2022, được công nhận Chiến sĩ thi đua cơ sở trong các năm 2017–2018, 2020–2021, 2022–2023, 2023–2024; được Hội Khuyến học huyện tặng Giấy khen năm 2023 vì có thành tích trong hội thi giáo viên dạy giỏi; nhiều năm liền hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Cô còn ba lần được công nhận hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đảng viên, góp phần tích cực vào công tác giáo dục chính trị, tư tưởng cho đội ngũ nhà giáo trẻ của địa phương.
Đối với cô Lò Thị Thiện, nghề giáo mầm non không chỉ là công việc, mà là tình yêu và trách nhiệm. Cô thường nói: “Cô giáo vùng cao không chỉ dạy chữ, mà phải dạy cho các con cách sống, cách yêu thương.” Chính vì vậy, cô luôn gần gũi với dân bản, vận động phụ huynh cùng tham gia xây dựng cảnh quan trường lớp, tận dụng nguyên vật liệu sẵn có tại địa phương để tạo đồ dùng, đồ chơi cho trẻ. Dưới bàn tay khéo léo của cô và đồng nghiệp, những chai nhựa, mo cau, hòn sỏi, khúc gỗ đều hóa thành những món đồ chơi đáng yêu cho học sinh.
Trải qua hơn mười năm đứng lớp, cô Thiện đã chứng kiến biết bao thế hệ học trò lớn khôn, nhiều em nay đã trở thành học sinh giỏi của các trường lớn trong huyện. Với cô, mỗi nụ cười, mỗi bước tiến nhỏ của học trò là món quà quý giá nhất. Cô nói: “Tôi không mong được vinh danh, chỉ mong các con được học hành đầy đủ, được lớn lên trong hạnh phúc.”
Giữa núi rừng yên ả của Mường Nhà, hình ảnh cô giáo Lò Thị Thiện – dáng người nhỏ bé nhưng nghị lực phi thường, sớm chiều vượt núi đến trường, ánh mắt rạng rỡ khi nhìn học sinh vui chơi – đã trở thành biểu tượng của lòng tận tâm và tình yêu nghề bất tận.
NA














