Phát huy vai trò của người lính biên phòng nơi đầu sóng, ngọn gió, thời gian qua, ngoài hoàn thành tốt nhiệm vụ chuyên trách được giao, Thượng úy Trần Bình Phục (sinh năm 1972) còn đảm nhận tốt nhiệm vụ phụ trách lớp học tình thương trên đảo Hòn Chuối. Tính đến giờ này, ngót nghét đã tám mùa xuân đi qua. Đó cũng là quãng thời gian Thượng úy Trần Bình Phục đồng hành cùng những trẻ em nghèo trên đảo Hòn Chuối - một trong những cụm đảo nhỏ, cách đất liền hơn 17 hải lý, thuộc thị trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau.
“Lớp học tình thương” là cái tên mà người dân trên đảo Hòn Chuối thuộc địa bàn Thị trấn Sông Đốc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau hay gọi. Đó là ngôi nhà tạm vốn trước đây thuộc trạm kiểm lâm, được các cán bộ chiến sĩ Đồn Biên phòng 704 cải tạo làm nơi dạy học cho con em ngư dân trên đảo. Lớp học trên đảo Hòn Chuối nằm lọt thỏm giữa rừng cây um tùm. Trong căn nhà nền gạch, vách tôn, lợp mái pro xi măng, điện không có nên “năng lượng mặt trời” chiếu qua mái lợp từ vật liệu trong là nguồn sáng duy nhất. Ấy vậy mà hàng ngày, các em nhỏ trên đảo vẫn leo hàng chục bậc thang dốc đứng để đến lớp.
![]() Các bé trên đảo được thầy Phục chỉ bảo tận tình và dần biết đọc, biết viết.
|
Đều đặn mỗi ngày, Thượng úy Phục đi xuống ghềnh đón học trò, khi nào đếm đủ số lượng, anh dắt các em leo lên hơn 300 bậc thang tới lớp. Bé nào mỏi chân, Phục dìu đi, có khi cõng luôn trên lưng. Học xong, anh lại đưa trò về tận nhà rồi mới trở về doanh trại. Sự tận tình của Phục góp phần duy trì sĩ số lớp học trong nhiều năm liền. Các trò nhỏ cũng ngày càng thích thú hơn với việc học chữ. Ngoài các phép tính, các em được thầy giáo Phục truyền đạt đạo đức, lễ, nghĩa để mai này biết “đối nhân, xử thế”, biết sống sao cho đúng mực.
Lớp học cũng rất đặc biệt khi 21 em được dạy theo 5 chương trình khác nhau, từ lớp 1 đến lớp 5, tùy vào độ tuổi và số năm theo học. Và thầy giáo duy nhất là một chiến sĩ Biên phòng- Thượng úy Trần Bình Phục.
Ra đảo công tác từ năm 2009, thấy cuộc sống của người dân còn nhiều khó khăn, con em không biết chữ, người lính trẻ xung phong đề nghị với chỉ huy đơn vị cho dạy thử. Thế rồi, được sự hỗ trợ của các đồng đội trong phân công công tác chuyên môn, anh Phục gắn với lớp học từ đó cho đến nay. Thượng úy Phục chia sẻ, lúc đầu, lớp học hoạt động khó khăn vì ý thức của bà con còn hạn chế, không muốn cho con em đi học. Nhưng bằng sự kiên trì thuyết phục và bằng chính hành động thực tế, người lính biên phòng tạo được niềm tin đối với người dân, số lượng các em tới lớp vì thế tăng dần.
Ra đảo công tác từ năm 2009, thấy cuộc sống của người dân còn nhiều khó khăn, con em không biết chữ, người lính trẻ xung phong đề nghị với chỉ huy đơn vị cho dạy thử. Thế rồi, được sự hỗ trợ của các đồng đội trong phân công công tác chuyên môn, anh Phục gắn với lớp học từ đó cho đến nay. Thượng úy Phục chia sẻ, lúc đầu, lớp học hoạt động khó khăn vì ý thức của bà con còn hạn chế, không muốn cho con em đi học. Nhưng bằng sự kiên trì thuyết phục và bằng chính hành động thực tế, người lính biên phòng tạo được niềm tin đối với người dân, số lượng các em tới lớp vì thế tăng dần.
“Dân sống trên đảo có nhiều người dân tộc Khmer. Chỉ cần mình nói và làm được thì người dân sẽ tin. Lúc đầu mọi người còn nghi ngờ, nhưng khi thấy con, cháu đến lớp rồi biết đọc, biết viết, thích thú khi đi học, người dân lại ủng hộ rất nhiệt tình”, Thượng úy Phục chia sẻ.
Là người đảm nhận công tác quần chúng, thường xuyên gắn bó, gần gũi với nhân dân cho nên chỉ thời gian ngắn nhận nhiệm vụ mới, Thượng úy Phục đã tường tận gia cảnh của từng hộ dân trên đảo; biết rõ thu nhập của bà con chủ yếu nhờ đánh bắt, khai thác hải sản nên người lớn trong gia đình thường xuyên vắng nhà. Ít gần cha mẹ để được chăm nom, dạy dỗ nhưng lạ thay, bọn trẻ trên đảo rắn rỏi lạ thường. Chúng biết giăng lưới, câu cá để có cái ăn, biết tự bơi vào bờ mỗi khi trượt chân té xuống biển… “Chúng như lớn lên cùng với biển, ít khi thấy chúng bị nhức đầu, xổ mũi hay những bệnh lặt vặt. Song, chúng thiệt thòi lắm, vừa thiếu ăn, thiếu mặc và thiếu luôn cái chữ”, Thượng úy Phục nói khi đề cập đến cuộc sống của trẻ em trên đảo.
Từng có tuổi thơ gian khó cho nên Phục hiểu và cảm được những thiệt thòi, thiếu thốn của trẻ nhỏ trên đảo. Bởi vậy, sau nhiều đêm trằn trọc, trăn trở, Thượng úy Phục quyết định xin Ban chỉ huy và được chấp thuận cho mở một lớp học tình thương để dạy chữ cho các em trên đảo. Sau hơn chục ngày miệt mài, vất vả, Thượng úy Phục cùng các chiến sĩ Biên phòng Hòn Chuối cũng hoàn thành được lớp học. Có được lớp học đã khó, việc thuyết phục phụ huynh trên đảo cho con em đi học còn khó hơn. Theo lời Phục, người dân ở đảo không cần con mình biết chữ, chỉ cần biết bơi, biết lặn, biết câu cá là đủ. Đó cũng là lý do Phục từng bị người dân lớn tiếng, thậm chí xua đuổi khi thuyết phục con em họ đến trường. Song, nhờ kiên trì theo cách “mưa dầm thấm lâu”, dần dà các mẹ, các bà cũng chịu cho con mình đến lớp.
Tưởng “thuận buồm xuôi gió” ai ngờ bọn trẻ “giở chứng”. Mà cũng dễ thông cảm, bởi trẻ trên đảo quen sống theo bản năng, bơi lội, bắt cá giỏi giang… chứ có biết gì đến việc học chữ. Lẽ đó, việc đi học với chúng là cực hình. Không thể ngồi yên, Phục tiếp tục quay qua năn nỉ, mua quà, bánh… để "dụ" tụi nhỏ đi học. Rốt cục, đám trẻ trên đảo cũng chịu để Phục dạy chữ. Từ 5 trẻ nhỏ ban đầu, dần dà lớp học có 23 em. Do độ tuổi không đồng đều, Phục phải chia ô bảng ra làm nhiều phần, dạy cho từng độ tuổi khác nhau theo cấp lớp. Phòng học xây cất bằng cây lá tạm bợ, lại không có quạt cho nên ngày nắng thì hầm hập như lò sưởi, còn mùa mưa, có hôm cả trò lẫn thầy cụm rụm lại một góc phòng để không bị ướt.
Khó khăn và thiếu thốn về cơ sở vật chất nhưng với lòng nhiệt tâm và sự thương yêu chân thành, đám trò nghèo trên đảo dần dà nghe lời thầy giáo Phục. Từ chỗ nói năng cộc cằn, sỗ sàng,… giờ đây chúng đã ngoan ngoãn, lễ phép, biết dạ vâng, chào hỏi khi gặp người lớn tuổi. Đó cũng là động lực và niềm an ủi lớn lao giúp thầy giáo Phục vượt qua chuỗi ngày khó khăn để dạy chữ cho trẻ trên đảo hơn bảy năm ròng mà chưa từng lĩnh một ngày lương từ công việc này.
Phát huy vai trò của người lính biên phòng nơi đầu sóng, ngọn gió, thời gian qua, ngoài hoàn thành tốt nhiệm vụ chuyên trách được giao, Thượng úy Trần Bình Phục (sinh năm 1972) còn đảm nhận tốt nhiệm vụ phụ trách lớp học tình thương trên đảo Hòn Chuối. Nhờ tận tình truyền đạt kiến thức mà đến nay, có 17 trẻ trên đảo tiếp bước con đường học vấn ở đất liền, có em sắp tốt nghiệp đại học. Nhiều năm liền, đồng chí Phục đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cấp cơ sở, được chỉ huy đơn vị, UBND tỉnh và cấp Trung ương tặng nhiều giấy khen, bằng khen.
Bí thư Trung ương Đoàn, Chủ tịch Hội LHTN Việt Nam Nguyễn Phi Long cho biết qua 2 năm, chương trình Chia sẻ cùng thầy cô đã tôn vinh rất nhiều tấm gương nhà giáo miền núi, hải đảo, qua đó cổ vũ lòng yêu nước của người trẻ. Nhưng ở những khu vực này còn có sự hy sinh, đóng góp thầm lặng của cán bộ, chiến sĩ biên phòng, dù nhiệm vụ chính không phải là dạy học, xóa mù chữ.
Cá nhân anh Long, sau nhiều chuyến công tác ở biên giới Hà Giang, cũng từng chứng kiến nhiều trẻ em dân tộc mồ côi cha mẹ được cán bộ chiến sĩ biên phòng nhận làm con em để cưu mang, chăm sóc ngay tại đồn. Đó là sự hy sinh thầm lặng nhưng đặc biệt ý nghĩa của cán bộ chiến sĩ biên phòng trong hỗ trợ, bồi dưỡng và chăm lo cho thế hệ trẻ và họ xứng đáng được xã hội ghi nhận và tôn vinh.
|
Chương trình Chia sẻ cùng Thầy cô năm 2017, mỗi cán bộ, chiến sĩ bộ đội biên phòng được tuyên dương năm nay, sẽ được nhận một sổ tiết kiệm 10 triệu đồng, Bằng khen của Trung ương Hội LHTN Việt Nam, biểu trưng của chương trình, cùng các hình thức khen thưởng khác của Bộ Quốc phòng, Bộ GD- ĐT. Đồng thời, các đồn biên phòng nơi có các cán bộ, chiến sĩ được tuyên dương, sẽ được tặng các bộ đồ dùng học tập từ Tập đoàn Thiên Long - đơn vị đồng tổ chức chương trình để phục vụ cho việc dạy học. Dự kiến lễ tuyên dương chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô” sẽ được tổ chức vào dịp kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11, tại thủ đô Hà Nội. |
Hải Đăng