Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở Quảng Nam, tuổi thơ của cô Mai gắn liền với đồng đất và những ngày cơ cực. Cô sớm thấu hiểu giá trị của tri thức và nuôi ước mơ được trở thành giáo viên để giúp những đứa trẻ quê mình có cơ hội thay đổi cuộc sống. Sau khi tốt nghiệp, năm 1993, cô bắt đầu hành trình gieo chữ của mình tại Trường Tiểu học Tân Hiệp một điểm trường vùng sâu, biên giới. Từ đó đến nay, hơn nửa cuộc đời cô đã trôi qua cùng bục giảng, với bao vui buồn, trăn trở và tình yêu nghề sâu sắc.
|
Nơi cô công tác là vùng đất còn nhiều khó khăn, cơ sở vật chất thiếu thốn, đường đến trường xa xôi, mùa mưa đường ngập đỏ bùn, mùa nắng bụi bay mù mịt. Học sinh phần lớn là con em nông dân nghèo, có em đi học phải lội ruộng, có em thiếu sách, thiếu bút, áo quần sờn vai. Thế nhưng, điều khiến cô Mai gắn bó đến tận hôm nay chính là ánh mắt trong veo, nụ cười hồn nhiên và niềm háo hức đến lớp của học trò. Với cô, chỉ cần nhìn thấy học sinh được học, được vui, mọi vất vả đều trở nên nhẹ nhõm.
Trong suốt 32 năm công tác, có đến 16 năm cô dạy lớp ghép, nơi một lớp học có nhiều độ tuổi, nhiều trình độ, thậm chí có cả học sinh khuyết tật học hòa nhập. Có em chưa từng học mẫu giáo, khi vào lớp 1 còn chưa cầm vững cây bút, đánh vần từng chữ cũng khó. Những giờ lên lớp của cô vì thế không chỉ là dạy kiến thức, mà còn là hành trình kiên nhẫn và yêu thương. Cô thường kể chuyện, hát cùng các em, chia sẻ từng bữa ăn, từng niềm vui nhỏ bé để giúp các em có động lực đến trường. “Ở lớp, tôi không chỉ là cô giáo, mà còn là người mẹ thứ hai của các em,” cô nói, ánh mắt rạng ngời giữa nắng vàng vùng biên.
Để thích ứng với lớp học đặc thù, cô Mai không ngừng đổi mới phương pháp giảng dạy. Cô tận dụng vật dụng sẵn có quanh mình để làm đồ dùng trực quan – từ những que củi, hạt bắp đến hộp giấy, chai nhựa. Mỗi tiết học đều được cô chuẩn bị kỹ lưỡng, vừa dạy kiến thức, vừa rèn kỹ năng sống, tính tự lập cho học sinh. Khi phong trào đổi mới giáo dục lan tỏa, cô lại kiên trì học hỏi thêm công nghệ thông tin, áp dụng vào bài giảng, dù ở nơi sóng Internet chập chờn. Với cô, “người thầy vùng sâu càng khó thì càng phải sáng tạo, vì chỉ có đổi mới mới giữ được ngọn lửa trong học trò”.
Nhiều năm liền, cô Bùi Thị Ái Mai đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cơ sở, Chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, cùng hàng chục bằng khen, giấy khen từ các cấp ngành. Đặc biệt, năm 2024, cô được Chủ tịch UBND tỉnh Long An tặng danh hiệu “Chiến sĩ thi đua cấp tỉnh” và được Sở Giáo dục – Đào tạo vinh danh là “Điển hình tiên tiến giai đoạn 2020–2025”. Những phần thưởng ấy là minh chứng cho chặng đường dài bền bỉ, là sự ghi nhận cho nỗ lực không mệt mỏi của một người giáo viên vùng biên.
Nhưng đằng sau những tấm giấy khen là biết bao đêm cô miệt mài soạn giáo án, là những sáng sớm lội mưa đến lớp, là những trưa nắng vẫn ở lại trường kèm học sinh yếu. Có lúc mệt mỏi, có khi nước mắt rơi vì áp lực, nhưng chỉ cần nhìn thấy học trò thuộc bài, cười giòn tan, cô lại thấy bao vất vả tan biến. “Mỗi khi học trò nói ‘cô ơi, con hiểu rồi’, là lúc tôi thấy mình hạnh phúc nhất” – cô cười hiền, nụ cười giản dị mà ấm áp.
Công việc dạy học vùng sâu còn đặc thù ở chỗ không chỉ truyền đạt tri thức, mà còn giúp học sinh hình thành nhân cách, kỹ năng sống và niềm tin. Có những đứa trẻ ban đầu rụt rè, ít nói, dần trở nên tự tin, mạnh dạn hơn nhờ sự động viên, kiên nhẫn của cô. Nhiều em sau này quay lại thăm, gọi cô bằng “mẹ Mai”, kể rằng chính cô là người đã cho các em niềm tin để tiếp tục học, để mơ về một tương lai tốt đẹp hơn. Những lúc ấy, cô chỉ lặng yên nghe và cười – nụ cười của người gieo hạt đã thấy cây xanh đơm hoa.
|
Trong cuộc sống riêng, cô Mai có một gia đình nhỏ ấm áp. Chồng cô từng công tác tại xã Tân Hiệp, nay đã nghỉ hưu, và con trai duy nhất của cô cũng nối nghiệp mẹ, trở thành một giáo viên trẻ. Gia đình chính là điểm tựa, là hậu phương vững chắc để cô yên tâm cống hiến. Với cô, nghề dạy học không chỉ là công việc, mà là sứ mệnh, là cách sống. “Tôi hạnh phúc vì mình đã chọn đúng nghề, dù vất vả, nhưng mỗi ngày được đứng trên bục giảng là một ngày đáng quý.”
Hơn ba thập kỷ gắn bó với bục giảng, cô Mai chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại. Mỗi buổi sáng, khi tiếng trống trường vang lên, cô lại bước vào lớp, ánh mắt vẫn sáng như ngày đầu tiên cầm phấn. Những bài học của cô không chỉ dạy về con chữ, phép tính mà còn dạy học sinh cách sống nhân ái, biết sẻ chia và yêu thương. Cô tin rằng, ở bất cứ nơi đâu, giáo dục luôn mang trong mình sức mạnh thay đổi cuộc đời con người – và mỗi người thầy, dù nhỏ bé, đều góp một phần vào hành trình ấy.
Cô không chỉ gieo chữ, mà còn gieo niềm tin, gieo hy vọng, để những mầm non quê hương vươn lên mạnh mẽ giữa cuộc đời. Và khi ánh hoàng hôn buông xuống sân trường Tân Hiệp, dáng người nhỏ nhắn của cô vẫn thấp thoáng giữa tiếng cười trẻ thơ dáng hình quen thuộc của một người thầy tận tụy, bình dị mà đáng kính, suốt đời cống hiến vì sự nghiệp “trồng người” nơi biên giới Tổ quốc.
NA