"Vạch xuất phát không quyết định đích đến của chúng ta”

CTG: Với anh Trịnh Hữu Đạt - câu nói ấy không chỉ là triết lý sống, mà còn là câu chuyện của chính cuộc đời mình. Chàng trai khiếm thị đã từ bóng tối bước ra ánh sáng, để chứng minh rằng nghị lực, niềm tin và sự kiên trì có thể đưa chúng ta vượt mọi rào cản.

Anh sinh ra đã phải đối diện với căn bệnh viêm võng mạc sắc tố, khiến khả năng nhìn gần như bị tước đoạt. Nỗi đau ấy càng trở nên nặng nề khi chị gái anh cũng mang chung căn bệnh. Gia đình nhỏ ấy, vốn chẳng dư dả về vật chất, lại phải gánh thêm nỗi lo triền miên về tương lai của hai đứa con. Những chuyến đi khắp nơi tìm hy vọng chữa trị, đổi lại chỉ là lời chẩn đoán lạnh lùng: “không thể chữa khỏi”. Bảy năm đầu đời của anh, thế giới chỉ là khoảng không mờ ảo, không trường lớp, không bè bạn. Anh sống trong những câu hỏi không lời đáp: “Tại sao mình lại như thế này? Mình có phải là gánh nặng của gia đình không? Liệu cuộc đời mình sẽ đi về đâu?”

Bước ngoặt đầu tiên đến khi anh tròn bảy tuổi, được đến học tại mái trường dành cho người khiếm thị ở Việt Trì. Những ngày đầu, anh vẫn là cậu bé nhút nhát, sống khép mình, chưa dám tin vào bản thân. Nhưng chính nơi đây đã gieo vào tâm hồn anh những hạt mầm hy vọng đầu tiên. Anh học được rằng mình vẫn có thể mơ ước, vẫn có thể tìm thấy niềm vui, dù đôi mắt không thể thấy ánh sáng.

Năm lớp 6, khi chuyển đến Thái Nguyên, anh tìm được một “ánh sáng” khác – niềm đam mê thể thao. Cờ vua, bóng đá, kéo co… đã kéo anh ra khỏi vòng xoáy của mặc cảm. Những tấm huy chương đầu tiên ở cấp trường, cấp thành phố, rồi cấp tỉnh không chỉ là phần thưởng cho tài năng, mà còn là lời khẳng định rằng: anh có thể làm được, và sẽ làm được nhiều hơn nữa.

Năm 17 tuổi, anh một mình bước vào hành trình mới tại Hà Nội. Ở nơi phồn hoa nhưng đầy thử thách này, anh vừa tiếp tục học văn hóa, vừa bắt đầu đi làm. Những đồng lương đầu tiên kiếm được bằng chính đôi tay đã cho anh niềm tự hào khó tả. Hà Nội cũng là nơi anh rèn cho mình sự mạnh mẽ, tự tin và nuôi dưỡng ước mơ lớn hơn. Anh lao vào học, luyện tập thể thao không ngừng, như thể bù đắp lại những năm tháng đã mất.

Năm 22 tuổi, với vốn kinh nghiệm và số tiền tích góp, anh mở cơ sở massage dành cho người khiếm thị. Công việc không chỉ giúp anh ổn định cuộc sống mà còn tạo việc làm cho gần chục người đồng cảnh ngộ. Anh không chỉ “tự cứu” mình mà còn dang tay giúp đỡ người khác, điều không phải ai cũng làm được.

Năm 23 tuổi đánh dấu một cột mốc quan trọng: anh vô địch giải cờ vua người khuyết tật quốc gia, được gọi vào đội tuyển quốc gia tham dự ASEAN Para Games lần thứ 11 tại Indonesia và lần thứ 12 tại Campuchia. Ở đấu trường quốc tế, anh không chỉ thi đấu vì bản thân mà còn vì màu cờ sắc áo, mang hình ảnh một vận động viên khiếm thị Việt Nam kiên cường đến với bạn bè khu vực. Cũng chính từ hành trình thể thao này, anh gặp người bạn đời - người cùng anh tập luyện, thi đấu, chia sẻ mọi vui buồn và ước mơ.

Nhìn lại chặng đường 26 năm, anh đã đi từ một cậu bé lạc lõng trong bóng tối trở thành một người truyền cảm hứng mạnh mẽ cho cộng đồng. Thành tích của anh không chỉ nằm ở những tấm huy chương, mà còn ở những giá trị anh tạo ra: mở cơ sở kinh doanh giúp người khiếm thị có việc làm, trở thành nhà vô địch quốc gia, thi đấu quốc tế, xây dựng gia đình hạnh phúc, và quan trọng nhất – là tấm gương về ý chí vươn lên.

Anh từng nói: “Vạch xuất phát không quyết định đích đến của chúng ta”. Với anh, câu nói ấy không chỉ là triết lý sống, mà còn là sự thật được chứng minh bằng chính cuộc đời mình.

Với tất cả những nỗ lực, cống hiến và thành tích đáng tự hào ấy, đặc biệt trong năm 2025, anh Trịnh Hữu Đạt vinh dự trở thành một trong 25 đại biểu được tôn vinh tại chương trình “Tỏa sáng Nghị lực Việt” do Trung ương Hội LHTN Việt Nam, Hội Thanh niên Khuyết tật Việt Nam phối hợp với Công ty TNHH TCP Việt Nam tổ chức nhằm tôn vinh và lan tỏa những câu chuyện đầy cảm hứng của các thanh niên khuyết tật giàu nghị lực, vươn lên trong cuộc sống.

NA