![]() |
Hàng ngày, một tổ chức, một doanh nghiệp kiếm được nhiều tiền hay tiêu hao nguồn vốn không phải trực tiếp do những quyết định của những nhà lãnh đạo, mà do hàng ngàn quyết định của toàn thể nhân viên. Những quyết định hàng ngày và mang tính trực tiếp như vậy: quyết định chiết khấu, nhận hàng bán trả lại, lựa chọn nhà cung cấp, sản xuất hàng tồn kho,...là sự phối hợp của rất nhiều quyết định. Và thật là lý tưởng nếu như tất cả những người ra quyết định đó đều hướng vào một mục tiêu trong tương lai chung. Muốn vậy, nhà lãnh đạo phải đưa ra một bức tranh càng rõ ràng và cụ thể càng tốt. Chính điều đó sẽ định hướng cho các nhân viên đưa ra những quyết định hàng ngày cho phù hợp. Liệu nhà cung cấp này có thể đáp ứng chỉ tiêu về sản lượng hay không, hoặc chính sách khách hàng này có thể hiện thực hóa được việc thâm nhập thị trường hay không, hay là chính sách giá cả này có thể ảnh hưởng như thế nào đến hình ảnh mà doanh nghiệp đang xây dựng...
Ngay cả những mục tiêu hoàn hảo cho doanh nghiệp cũng trở nên vô giá trị nếu như nó không được chuyển thành những mụch tiêu hiện hữu, rõ ràng và có thể đáp ứng được cho mỗi cá nhân. Công việc này thường được gọi là "sự liên kết", nghĩa là nhà lãnh đạo phải đảm bảo rằng mỗi cá nhân phải được quan tâm đến, đánh giá và có những yêu cầu đóng góp thích hợp vào định hướng chung của toàn bộ doanh nghiệp. Mối tương quan giữa cá nhân và tập thể đó không tự nhiên mà thành mà đòi hỏi sự quan sát và nắm bắt khả năng cũng như vị trí của các cá nhân trong quy trình hoạt động chung của tổ chức để có thể hướng những mục tiêu cho mỗi cá nhân thực sự hỗ trợ mục tiêu chung của toàn thể tổ chức. Nếu không làm được điều này thì đó không phải là thất bại của mỗi nhân viên mà là sai lầm của nhà lãnh đạo.
Theo Saga













