Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng với tất cả mọi người. Có những người vừa cất tiếng khóc chào đời đã phải mang theo trong mình thiệt thòi chồng chất - không phải do họ lựa chọn, nhưng chính cách họ đối diện với số phận đã viết nên câu chuyện của riêng mình. Câu chuyện của chị Hoàng Thị Nhàn, sinh năm 1992, đến từ thôn Lạc Cổ, xã Tân Tiến, tỉnh Hưng Yên - là một minh chứng sống động cho điều đó.
Sinh ra trong một gia đình nghèo, mồ côi cha từ nhỏ, mẹ chị - một người phụ nữ tảo tần, đã một mình gồng gánh nuôi hai chị em giữa muôn vàn thiếu thốn. Nhưng khó khăn về kinh tế vẫn chưa phải điều khắc nghiệt nhất với cuộc đời chị. Ngay từ khi còn rất nhỏ, chị Nhàn đã mang trong mình căn bệnh xương thủy tinh - một căn bệnh hiếm gặp khiến xương giòn đến mức chỉ cần một va chạm nhẹ cũng đủ khiến cơ thể đau đớn gãy vụn. Với căn bệnh ấy, mỗi bước đi là một lần hồi hộp, mỗi lần ngã là một lần nhập viện. Tuổi thơ của chị là những tháng ngày rong ruổi giữa các bệnh viện, là chuỗi thời gian dài phải nằm một chỗ, nhìn bạn bè tung tăng đến trường trong khi mình chỉ có thể mơ ước từ sau khung cửa sổ.
Chị Hoàng Thị Nhàn Hội nghị biểu dương báo cáo thành tích dự Hội nghị biểu dương NKT, TMC và NBT tiêu biểu tỉnh Thái Bình (cũ) năm 2025
|
Cái nghèo khiến ước mơ đã xa, bệnh tật càng khiến con đường đến lớp của chị tưởng chừng là điều không thể. Nhiều người từng muốn giúp đỡ chị đến trường, nhưng mẹ chị - vì lo con gái nhỏ có thể gãy xương bất kỳ lúc nào - đã không thể yên tâm gửi gắm. Và thế là những năm tháng thơ ấu của chị trôi qua trong thầm lặng, chỉ biết ngồi nhìn thế giới phía ngoài ô cửa. Nhưng rồi, chính trong những khoảng lặng khắc khoải ấy, tình yêu với con chữ đã nhen nhóm lên một ánh sáng khác biệt. Dù không được đến lớp, chị vẫn mượn sách bạn bè về tự học, khát khao được biết chữ, được học hành như bao người khác.
Thấy con khao khát mãnh liệt, người mẹ dũng cảm ấy cuối cùng cũng đánh liều xin cô giáo cho chị được đi học lớp 1. Ngày đầu tiên đến trường, chị hạnh phúc tưởng như được ôm cả bầu trời vào lòng. Nhưng niềm vui ấy lại sớm vỡ vụn khi tai nạn bất ngờ xảy ra – chị ngã cầu thang, phải nhập viện dài ngày, giấc mơ tưởng chừng lại khép lại. Thế nhưng, sau tất cả, chị vẫn không đầu hàng. Tình yêu học tập vẫn cháy âm ỉ trong tim chị, mẹ chị lại một lần nữa gạt nước mắt đưa con trở lại lớp học – lần này, chị được một người bạn cõng đến trường mỗi ngày. Không được chạy nhảy, không được nô đùa, chị chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ, học bằng tất cả lòng biết ơn và nỗ lực. Suốt từ lớp 2 đến lớp 12, chị đều đạt học sinh giỏi, chứng minh rằng dù cơ thể có yếu ớt, ý chí không bao giờ bị gãy.
Ước mơ của chị là trở thành cô giáo, để thắp sáng những ước mơ nhỏ bé khác như chính ước mơ mà chị từng mang theo. Nhưng rồi giấc mơ ấy cũng phải tạm gác lại. Hoàn cảnh gia đình không cho phép, chi phí học đại học là một điều quá xa vời với người mẹ tảo tần phải vừa nuôi hai con, vừa lo tiền thuốc men. Chị rời ghế nhà trường, bước vào đời với hai bàn tay trắng, nhưng không bao giờ thôi nuôi dưỡng hy vọng. Chị xin làm công nhân may để phụ giúp mẹ, để tự đứng trên đôi chân của mình dù nó có từng yếu đuối đến nhường nào.
Năm 2015, cuộc đời chị mở sang một trang mới khi chị gặp được người bạn đời - một chàng trai hiền lành, đồng cảm và luôn sát cánh cùng chị vượt qua những ngày gian khó. Họ cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ hạnh phúc với hai đứa con ngoan – chính là động lực lớn nhất để chị vươn lên mạnh mẽ. Được sự động viên từ mẹ và sự hỗ trợ từ chính sách vay vốn ưu đãi của Nhà nước dành cho người khuyết tật và gia đình chính sách, chị đã dũng cảm mở một xưởng may nhỏ. Từ vài ba công nhân ban đầu, đến nay xưởng may của chị đã tạo việc làm ổn định cho 25 lao động - trong đó có nhiều người là phụ nữ lớn tuổi, người nuôi con nhỏ, người có hoàn cảnh khó khăn, sức khỏe yếu. Mỗi người đều có thu nhập ổn định từ 5 đến 10 triệu đồng mỗi tháng. Đó là một thành tựu không chỉ về mặt kinh tế, mà còn là một sự cống hiến xã hội đầy ý nghĩa - khi một người từng bị xem là “mỏng manh dễ vỡ” lại trở thành chỗ dựa cho hàng chục phận đời khác.
Chính nghị lực và những cống hiến không mệt mỏi đó đã giúp chị đạt được nhiều thành tích tiêu biểu. Chị là hội viên Hội Người khuyết tật tỉnh Thái Bình, được nhận giấy khen của Hội Bảo trợ người khuyết tật và Bảo vệ quyền trẻ em tỉnh vì những đóng góp tích cực trong cộng đồng. Từ năm 2020 đến 2025, chị đã tạo việc làm ổn định cho 25 lao động, trong đó có nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, với mức thu nhập trung bình từ 5 đến 10 triệu đồng/tháng. Không chỉ dừng lại ở phát triển kinh tế, chị còn tích cực tham gia các hoạt động thiện nguyện như tặng quà cho trẻ em mồ côi, người già neo đơn, trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo và các chương trình Xuân yêu thương.
Đặc biệt năm 2025, chị là một trong 25 gương mặt tiêu biểu được vinh danh trong chương trình “Tỏa sáng Nghị lực Việt” năm 2025 do Trung ương Hội LHTN Việt Nam, Hội Thanh niên Khuyết tật Việt Nam phối hợp với Công ty TNHH TCP Việt Nam tổ chức nhằm tôn vinh và lan tỏa những câu chuyện đầy cảm hứng của các thanh niên khuyết tật giàu nghị lực, vươn lên trong cuộc sống.
Chương trình “Tỏa sáng nghị lực Việt” năm 2025 do Trung ương Hội LHTN Việt Nam, Hội Thanh niên Khuyết tật Việt Nam phối hợp với Công ty TNHH TCP Việt Nam tổ chức nhằm tôn vinh và lan tỏa những câu chuyện đầy cảm hứng của các thanh niên khuyết tật giàu nghị lực, vươn lên trong cuộc sống. |
NA