Người gieo chữ nơi cuối trời Tổ quốc

CTG: Hơn 10 năm gắn bó với vùng đất biên giới đầy nắng gió của tỉnh Đắk Lắk không chỉ là quá trình kiên trì, vượt khó của thầy Lê Văn Hào mà trong đó còn có sự hi sinh. Thầy được học trò gọi trìu mến là “người gieo chữ nơi cuối trời Tổ quốc”.

Sinh ra tại Thanh Hóa trong một gia đình thuần nông, tuổi thơ của thầy Hào không có nhiều may mắn như bạn bè cùng trang lứa. Bố mẹ ly hôn khi thầy mới hai tuổi, mẹ một mình gồng gánh nuôi con giữa những ngày tháng cơ cực. Thấu hiểu nỗi vất vả của mẹ, cậu bé Lê Văn Hào khi ấy đã sớm nuôi dưỡng trong lòng ước mơ trở thành người thầy giáo người có thể mang tri thức đến với trẻ em nghèo, giúp các em có tương lai tốt đẹp hơn.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm Lịch sử, thầy Hào quyết định vào Đắk Lắk lập nghiệp, nhận công tác tại xã Ia Rvê, một vùng giáp biên giới Campuchia đầy khắc nghiệt. Những ngày đầu, giữa khí hậu khô nóng, đất đỏ bazan nứt nẻ, thầy phải tập làm quen với điều kiện thiếu thốn trăm bề: đường đi gập ghềnh, trường lớp tạm bợ, dân cư thưa thớt, học sinh phần lớn là con em đồng bào dân tộc thiểu số. Nhưng trong tim người thầy trẻ ấy chưa bao giờ tắt ngọn lửa yêu nghề.

Thầy Hào cùng các em học sinh trong tiết Lịch sử. Ảnh: NVCC

Trường Chu Văn An (xã Ia Rvê)- nơi thầy Hào gắn bó suốt hơn mười năm qua - nằm giữa vùng biên giới xa xôi của xã Ia Rvê. Khi mới thành lập, trường chỉ có vài phòng học tạm, trong đó hai phòng bị hư hỏng nặng sau bão. Thầy và trò phải mượn tạm nhà của Đội sản xuất Nông lâm 8 thuộc Đoàn Kinh tế - Quốc phòng 737 để dạy học. Không điện, không nước, bàn ghế xiêu vẹo, nhà vệ sinh dựng tạm, vậy mà tiếng học trò đọc bài vẫn vang lên trong từng buổi sáng.

Học sinh của thầy đa phần là người Êđê, Gia Rai, M’nông. Các em hiền lành, thật thà nhưng thiếu thốn đủ đường – có em đi bộ vài cây số mới đến lớp, có em bụng đói, áo rách mà vẫn cười tươi khi được học. “Nhìn các em co ro trong gió lạnh, tôi chỉ biết cởi áo khoác của mình nhường lại cho trò”, thầy Hào xúc động kể. Có những ngày trời mưa, lớp chỉ còn vài học sinh, nhưng thầy vẫn kiên trì đứng lớp, vẫn miệt mài soạn bài trong căn phòng nhỏ sáng đèn dầu.

Không chỉ dạy chữ, thầy Hào còn đi từng nhà vận động học sinh đến lớp. Có những bản làng cách xa hàng chục cây số, phải lội suối, băng rừng mới tới nơi. Nhiều phụ huynh không nói được tiếng phổ thông, thầy phải nhờ cán bộ biên phòng phiên dịch, vừa trò chuyện vừa thuyết phục để họ hiểu tầm quan trọng của việc học. Nhờ sự kiên trì ấy, tỷ lệ học sinh ra lớp của trường tăng dần qua từng năm; nhiều em từng nghỉ học nay đã quay lại trường, có em đã trở thành cán bộ, chiến sĩ, người công nhân trẻ tiếp tục đóng góp cho quê hương.

Dù công tác ở vùng khó, thầy Lê Văn Hào luôn là tấm gương sáng trong đổi mới phương pháp giảng dạy. Trong mỗi tiết học Lịch sử, thầy không chỉ truyền đạt kiến thức khô khan mà còn “kể chuyện” bằng cảm xúc, bằng tình yêu quê hương đất nước. Thầy tổ chức cho học sinh “học Lịch sử qua sân khấu hóa”, thi “Em yêu lịch sử Việt Nam”, xây dựng các hoạt động ngoại khóa giúp học sinh thêm tự hào về truyền thống dân tộc.

Với vai trò Tổng phụ trách Đội, thầy Hào đã làm sống dậy phong trào thiếu nhi nơi vùng biên. Dưới sự hướng dẫn của thầy, Liên đội Chu Văn An nhiều năm liền được công nhận hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trở thành điểm sáng trong công tác Đội và phong trào thiếu nhi của tỉnh. Thầy cùng học trò tổ chức các hoạt động ý nghĩa: “Đêm hội trăng rằm”, “Bánh chưng xanh cho học sinh nghèo”, “Xuân biên cương ấm áp yêu thương”. Thầy còn vận động các tổ chức, doanh nghiệp, đoàn thể, bộ đội biên phòng, hội thiện nguyện... trao hàng trăm suất học bổng, xe đạp, đèn học và đồ dùng học tập cho học sinh nghèo.

Có lẽ ít ai biết rằng, trong suốt những năm tháng cống hiến nơi biên giới, hai vợ chồng thầy đều là giáo viên công tác xa nhà, phải gửi con nhỏ cho bà nội chăm sóc ở ngoài thị trấn. “Mỗi lần nghe con khóc qua điện thoại, lòng tôi như thắt lại, nhưng tôi biết mình không thể rời đi. Bởi ở đây, còn bao ánh mắt học trò đang chờ đợi", thầy tâm sự. Chính niềm tin ấy đã giúp thầy vượt qua nỗi nhớ nhà, nỗi gian khổ để tiếp tục hành trình gieo chữ giữa vùng biên.

Không chỉ tận tâm trong giảng dạy, thầy Hào còn là người tích cực trong các hoạt động xã hội, phong trào thi đua và xây dựng tổ chức Đảng. Từ năm 2013 đến 2020, thầy giữ vai trò Chủ tịch Công đoàn nhà trường, vận động cán bộ, giáo viên thực hiện tốt chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước. Nhiều năm liền, Công đoàn trường đạt danh hiệu “Công đoàn vững mạnh”.

 

Trong công tác chuyên môn, thầy luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Liên tiếp nhiều năm, thầy đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cơ sở, Giáo viên chủ nhiệm giỏi, Giáo viên Tổng phụ trách giỏi cấp tỉnh, Giáo viên dạy giỏi cấp huyện. Đặc biệt, năm học 2020 - 2021, thầy được Chủ tịch UBND tỉnh Đắk Lắk tặng Bằng khen vì đã có thành tích xuất sắc trong công tác giáo dục. Năm học 2023 - 2024, thầy tiếp tục được Tỉnh Đoàn Đắk Lắk trao Bằng khen Giáo viên Tổng phụ trách Đội xuất sắc, và năm học 2024 - 2025, được Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh tặng Giấy chứng nhận Giáo viên Tổng phụ trách Đội giỏi cấp tỉnh.

Đằng sau những phần thưởng ấy là mồ hôi, nước mắt và biết bao hy sinh thầm lặng. Hơn mười lăm năm qua, thầy chưa từng nghỉ một ngày vì lý do cá nhân, luôn có mặt sớm nhất trong trường, là người cuối cùng khóa cổng mỗi chiều. Đồng nghiệp quý thầy ở sự giản dị, học trò yêu thầy vì lòng nhân ái và sự tận tụy.

Khi được hỏi điều gì khiến thầy gắn bó lâu đến thế với nơi biên giới đầy gian khổ này, thầy chỉ mỉm cười: “Bởi tôi tin rằng, ở nơi nào có học trò, nơi đó có hạnh phúc.” Với thầy Lê Văn Hào, niềm vui của người thầy không nằm ở danh hiệu hay phần thưởng, mà là khi nhìn thấy học trò mình trưởng thành, biết yêu thương, biết cống hiến.

Giữa miền biên giới xa xôi ấy, người thầy tuổi 39 vẫn đều đặn mỗi sáng đạp xe qua con đường đất đỏ để đến lớp, vẫn say mê kể chuyện về lịch sử dân tộc, vẫn kiên nhẫn dạy học trò đánh vần từng con chữ, vẫn tự tay trang trí sân trường mỗi dịp lễ hội. Hơn cả một người thầy, anh là người bạn, người cha, là chỗ dựa tinh thần cho bao học trò nhỏ.

NA