Đắc Pring là một xã biên giới vùng sâu vùng xa thuộc huyện Nam Giang, tỉnh Quảng Nam cũ, nay là thành phố Đà Nẵng. Nơi đây là vùng kinh tế đặc biệt khó khăn, 99% học sinh là trẻ em dân tộc thiểu số. Cô giáo Zơ Râm Thị Thấp cũng là người con của đồng bào dân tộc thiểu số, sinh ra và lớn lên ở miền đất này.
Tốt nghiệp Đại học, chị Zơ Râm Thị Thấp đã chọn quay trở về quê hương, gắn bó với lớp học mầm non nơi bản làng, bởi hơn ai hết, chị thấu hiểu sâu sắc những thiếu thốn, thiệt thòi của trẻ em vùng biên. Gắn bó với Trường Mẫu giáo xã Đắc Pring suốt 7 năm qua, chị Zơ Râm Thị Thấp cho rằng, lựa chọn trở thành một giáo viên mầm non công tác tại vùng biên giới là một quyết định gắn liền với nhiều trăn trở nhưng cũng đầy tự hào.
Cô giáo Zơ Râm Thị Thấp cùng với các học sinh của mình |
"Tôi hiểu rằng, nơi đây các em nhỏ đang rất cần tình thương, sự dạy dỗ và chắp cánh cho những ước mơ tuổi thơ. Hành trình gắn bó với nghề vừa cho tôi niềm vui, vừa là động lực để vượt qua bao vất vả", chị Zơ Râm Thị Thấp chia sẻ.
Là một giáo viên trẻ nơi biên cương của Tổ quốc, chị vừa thấy tự hào vừa cảm nhận được trách nhiệm lớn lao. Không có những điều kiện thuận lợi, chị học cách sống giản dị, kiên nhẫn và biết hy sinh nhiều hơn cho nghề. Dù đôi khi mệt mỏi trước khó khăn, nhưng chỉ cần nghe tiếng trẻ ê a tập hát, hay nhìn nụ cười hồn nhiên của các em, chị lại thấy trái tim mình tràn đầy năng lượng và tin tưởng rằng con đường mình đi là đúng đắn.
Dù kinh tế gia đình còn khó khăn, điều kiện đi lại xa xôi, thiếu thốn cơ sở vật chất, nhưng chị luôn cảm thấy may mắn khi có gia đình là điểm tựa tinh thần, tiếp thêm sức mạnh để chị tiếp tục bám trụ với nghề, gắn bó với mái trường mẫu giáo nhỏ bé nơi biên giới.
Chị Zơ Râm Thị Thấp kể, ngay từ những ngày đầu về công tác, chị đã xác định không chỉ dạy chữ, dạy hát, dạy múa cho trẻ mà còn phải mang đến cho các em tình yêu thương và niềm tin vào cuộc sống. Mỗi buổi sáng đón trẻ, chị luôn cố gắng tạo không khí thân thiện, gần gũi để các em cảm thấy trường học như ngôi nhà thứ hai của mình.
Hành trình “gieo chữ” nơi biên giới chưa bao giờ dễ dàng. Cơ sở vật chất còn thiếu thốn, điều kiện sinh hoạt khó khăn, đường sá xa xôi, phụ huynh bận rộn với nương rẫy khiến việc duy trì sĩ số lớp học luôn là thử thách. Tuy vậy, chính những khó khăn ấy đã tôi luyện cho chị lòng kiên trì, sự sẻ chia và tình yêu thương sâu sắc với nghề.
Ngoài giờ lên lớp, chị thường tranh thủ đến thăm từng gia đình để vận động phụ huynh đưa trẻ đến lớp đầy đủ, đồng thời trao đổi cách phối hợp giáo dục trẻ.
|
Với phương châm “lấy trẻ làm trung tâm”, chị Zơ Râm Thị Thấp luôn tìm cách đổi mới phương pháp dạy học, tận dụng những nguyên liệu sẵn có từ thiên nhiên như tre, nứa, lá cây, chai nhựa… để làm đồ dùng, đồ chơi học tập; từng bước lồng ghép các hoạt động trải nghiệm, vận động, STEAM… giúp trẻ học qua chơi, phát triển tư duy và kỹ năng sống một cách tự nhiên, gần gũi nhất.
Là người giáo viên dân tộc thiểu số dạy cho trẻ em dân tộc thiểu số, chị Zơ Râm Thị Thấp càng hiểu hơn bao giờ hết tầm quan trọng của việc gìn giữ bản sắc văn hóa, đồng thời nâng đỡ các em vượt qua rào cản ngôn ngữ để tiếp cận tri thức mới.
"Điều làm tôi vui nhất là khi thấy trẻ mạnh dạn, tự tin hơn trong giao tiếp, biết hợp tác cùng bạn bè và chủ động bày tỏ ý kiến của mình. Đó chính là động lực để tôi tiếp tục tìm tòi, đổi mới và kiên trì trên con đường gieo chữ nơi biên giới", chị Zơ Râm Thị Thấp chia sẻ.
Chị tâm niệm, mỗi ngày đứng trên bục giảng, nhìn thấy học trò mình khôn lớn, tự tin hơn chính là phần thưởng to lớn nhất. Tham gia chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô năm 2025”, chị Zơ Râm Thị Thấp mong muốn câu chuyện nhỏ bé của mình sẽ góp thêm tiếng nói về sự hy sinh thầm lặng của những người làm nghề gieo chữ nơi biên cương. Dù còn nhiều vất vả nhưng chị tin rằng, những hạt mầm hôm nay sẽ nảy nở thành những cây xanh vững chãi, góp phần dựng xây quê hương giàu đẹp và vững chắc nơi biên cương Tổ quốc.
|
CTG