|
Lúc đó, cô Vân bàng hoàng nhận ra lớp học ở vùng cao chỉ là một túp lều được dân bản lấy nứa đập dẹp và ghép lại cho cô giáo vừa là chỗ cho cô giáo ở, vừa là nơi dạy chữ cho các em, diện tích và ánh sáng không đủ để cho các em học tập nhưng những chú chim non vẫn chăm chỉ đọc thơ, kể chuyện, những tiếng hát vang vang cất lên còn ngọng nghịu không rõ tiếng Việt. Những mẩu chuyện hàng ngày giữa các đồng nghiệp với nhau lại là sự chia sẻ, động viên nhau cố gắng giảng dạy. Cô Vân còn nhớ như in một đồng nghiệp dạy tiểu học tâm sự rằng: “Nghề giáo viên thật sự là khổ nhưng khổ hơn nữa là giáo viên vùng cao như chúng ta. Nhiều người còn đang ngủ ngon thì chị em mình đã thức giấc chuẩn bị cho hành trình dài, gập ghềnh đến lớp dù nắng hay mưa. Hôm nay, chị bị ngã chân áp vào ống xả bị bỏng rát ghê!”. Khi đó, cô chỉ biết cảm thông và khích lệ đồng nghiệp và cũng là khích lệ chính bản thân mình cố gắng vì cuộc sống, vì tương lai của các em nhỏ vùng cao.
Năm 2008, cô Vân được thuyên chuyển về trường mầm non Mương Lạn cùng huyện và nhận công tác ở điểm trường bản Huổi Lỵ xa nhất với muôn trùng khó khăn. Cô nhớ lại: “Con đường đến điểm trường khấp khuỷu dài tưởng chừng như vô tận. Đã không có ít lần mình ngã do trời mưa, đường trơn, xe lăn xuống vực còn người thì đậu trên giàn cây chó đẻ, mặt mũi lấm lem kêu cứu. Người xưa nói “ Mưa rừng, bão biển” chẳng sai, ở trên đây trận mưa nào cũng kèm theo lũ ống, những dòng lũ cuồn cuộn, gồng mình lên như hăm dọa, chiếc cầu Pá Nậm lại ngập nước. Các thầy, các cô của 3 cấp khi vào trường đều phải qua chiếc cầu này. Hôm nào mưa, lũ gặp được các thầy tiểu học, thì chúng mình nhờ các thầy khiêng giúp xe còn không thì phải thuê người dân Khơ Mú khiêng xe, dắt người qua sông, mỗi lượt là 30.000 đồng. Khổ là thế, gian nan là thế nhưng không đủ làm lung lay ý chí, không lớn hơn tình yêu dành cho trẻ thơ của các thầy cô giáo vùng cao như mình”.
|
Năm học 2011- 2012, cô Vân lại được điều động về trường mầm non Mường Đăng- xã Mường Đăng- huyện Mường Ảng. Đây cũng là nơi cô đang giảng dạy. Tuy trường có gần nhà hơn một chút nhưng cái khó khăn, vất vả của một cô giáo cắm bản cũng không hề bớt đi.
Trường mầm non Mường Đăng hiện có tất cả 12 bản với 5 điểm trường. Từ năm học 2011-2012 đến năm 2015-2016, cô Vân liên tục được phân công dạy ở các điểm xa trung tâm (bản Chan II, bản Pọng, bản Thái), giao thông không thuận tiện. Nhiều hôm trời mưa, cô phải tạm biệt chồng con đi lên bản từ chiều chủ nhật bởi vì đi bộ đến trường cũng phải mất đến 4 tiếng đồng hồ. Ở bản cả tuần, chiều thứ sáu, cô mới được xuống trung tâm trường để sinh hoạt và trao đổi về chuyên môn cũng như gặp gỡ các đồng nghiệp khác và tối thứ sáu các thầy cô mới được về nhà với gia đình.
Cứ như vậy, khắc phục mọi khó khăn, cô giáo “cắm bản” Nguyễn Thị Vân một lòng quyết tâm đem con chữ đến với các em nhỏ Tây Bắc và coi nơi đây như gia đình, quê hương thứ hai của mình. Những nỗ lực của cô đã được ghi nhận khi trong nhiều năm liền cô đều đạt danh hiệu lao động tiên tiến do Phòng Giáo dục & Đào tạo, UBND huyện trao tặng, giáo viên dạy giỏi cấp huyện. Đó có lẽ cũng là nguồn động viên, an ủi để các thầy cô giáo vùng cao như cô Vân tiếp tục kiên trì công tác và cống hiến cho giáo dục ở huyện nghèo Tây Bắc này và quan trọng hơn hết là dìu dắt các em nhỏ trên con đường kiến thức với hi vọng thoát nghèo.
Chi tiết xem tại trang web http://www.chiasecungthayco.com/
CTG |